Nghe tiếng Minh Khánh, Lê Thương và lão Thìn vội chạy đến. Bọn họ nghe Minh Khánh nói lắp bắp, dường như hiểu ra câu chuyện, liền nhào vào trong bụi. Lão Thìn lấy con dao sắc phạt thật mạnh, chặt hết các loại cây cối để đuổi theo con mộc tinh. Nhưng khi ba người vào trong khu vườn hoang thì con yêu quái và cậu em vợ đã biến mất, chẳng để lại một dấu vết gì cả. Minh Khánh òa khóc. Sự sợ hãi cũng như hối hận khiến hắn không kìm nén nổi. Phải chi hắn phản ứng nhanh hơn. Phải chi hắn đừng sợ hãi. Cứ thế hắn đứng xem sinh mệnh của một người biến mất ngay trước mặt mà không làm gì cả. Hắn vẫn chỉ là một đứa bé, yếu ớt, vô dụng.
Ba người trở về làng mà không hề nói với nhau một câu nào. Sự lo âu và buồn bực lan tỏa trong không khí, giống hệt như một đầm lầy sền sệt, quấn lấy bước chân mỗi người. Lão Thìn chia tay Minh Khánh và Lê Thương để về nhà báo tin dữ cho vợ. Bóng lão thuôn dài trên đường làng, dưới bóng nắng, cái dáng đi ấy sao mà đau đớn và khắc khổ. Minh Khánh không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn lão mất hút sau bức tường đổ. Lê Thương giục hắn: “Đi thôi, càng báo cho mọi người sớm, sẽ càng có ít người bị hại”. Minh Khánh gật đầu, lủi thủi bước theo y. Bọn họ đi đến đình làng, nơi trú ngụ của quan phủ và đám đạo sĩ.
Sau khi nhận lại cuốn da dê và nghe Minh Khánh kể, quan phủ và các đạo sĩ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216888/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.