Con quỷ húng hắng ho, phun ra một ngụm máu đen. Nó nhìn người thanh niên bằng một ánh mắt giễu cợt thật sâu. Thế rồi nó giơ hai tay lên đầu hàng, cười vui vẻ: “Cơ thể này mặc dù không tồi, nhưng không đủ giải quyết vấn đề. Ta đầu hàng, không chơi với ngươi”. Người thanh niên vẫn bình thản đứng tại chỗ, thanh quỷ kiếm vẫn lăm lăm trong tay. Con quỷ bất đắc dĩ buông thõng hai tay xuống, lẩm bẩm nói. “Ngươi chẳng hài hước tí nào. Nếu ngươi không muốn chơi đùa, vậy thì đánh nghiêm túc nào.” Nói rồi một luồng khí màu đen toát ra bao phủ lấy cơ thể Phạm Tông. Một luồng áp lực vô hình bắt đầu phun trào, đè lên mỗi tấc trong căn nhà thờ. Từng viên gạch trên sàn bỗng dường như bị voi dẫm lên, bắt đầu nửa nứt nửa lún xuống sàn. Ngói trên xà nhà bắt đầu run lên bần bật, vô số tro bụi bắt đầu rơi ào ào xuống đầu mọi người.
Như Phong hoảng hốt tập trung tinh thần, gồng người đón đỡ. Anh cần che chở cho My nữa. Áp lực từ con quỷ mỗi lúc lúc càng lớn, tựa như một cơn bão, lại như một ngọn núi khổng lồ đè lên khiến Như Phong không thở nổi. Anh đưa tay lên niệm chú, tạo một vòng tròn sáng trắng nho nhỏ bao bọc lấy thân hình chính anh và My. Chỉ trong giây lát, Như Phong thấy người mình đã vã mồ hôi, lòng bàn tay ướt nhớt nhát. Như Phong nhận ra đây mới là thứ sức mạnh đích thực của con quỷ - sức mạnh từ một khối linh hồn ở đẳng cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216879/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.