Người thanh niên trẻ tuổi liếc nhìn Phù Ninh, ánh mắt lộ ra vẻ thương hại. Thế rồi anh ta nói: “Người trần mắt thịt thật đáng thương.” Cô gái thì lấy tay véo vào sườn người thanh niên, lên giọng: “Lúc nào cũng đáng thương, lo cái thân của anh trước đi.” Người thanh niên bị véo đau, “A” lên một tiếng.
Phù Ninh thấy đôi nam nữ kỳ quái này vẫn còn trêu đùa nhau được thì giận lắm. Y vung đao lên quát: “Ta nhắc lại một lần, nơi đây quân đội đang làm nhiệm vụ. Không có điều lệnh, không được tiến vào. Kẻ nào không tuân theo, giết!” Giọng y cực kỳ đanh thép.
Thế nhưng người thanh niên có vẻ không sợ hãi, chỉ lấy trong người ra một lá bùa màu vàng cũ kỹ, thở dài: “Thật là một người tướng tốt. Chỉ đáng tiếc…” Thế rồi anh tay ném tấm phù lên không trung, niệm chú. Từ trong lá bùa cũ kĩ đó, một ánh sáng ấm áp màu hồng nhàn nhạt tỏa ra, bao trùm lên Phù Ninh và cả đám lính. Thế rồi cứ như lửa cháy trong bếp, có một làn khói đen nhè nhẹ bay lên không trung. Cả Phù Ninh và đám lính chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô gái đã vung tay lên. Một mũi tên từ chiếc nỏ mà cô đeo trên tay đã bắn ra về phía làn khói. Làn khói kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi biến thành một đám máu thâm xì rơi xuống, văng tung tóe khoảnh đất trước mặt.
Đám khói đen rơi xuống đất xong Phù Ninh chợt thấy sự đau đớn vô cùng trên cổ. Y đưa tay lên sờ sờ. Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216866/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.