🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Căn nhà lão Bính nằm sâu trong một cái ngõ nhỏ. Bên ngoài có hàng rào bằng tre đã được ai đó tỉa thưa thớt, lộ ra ánh lửa vẫn còn sáng bên trong cửa sổ. Lão Bính dường như đã quen thuộc lắm, mặc dù tối chả nhìn thấy tay đâu, nhưng lão vẫn thò tay gỡ cái then bên trong khá dễ dàng. Cánh cửa hơi phát ra tiếng lộp cộp. Con chó trong nhà liền sủa gâu gâu. Lão Bính liền quát con chó: “Khoang, im đi!” Con chó nghe tiếng chủ, rên ư ử rồi chạy ra cổng đón, đuôi ngoáy tít mù. Lão Bính xoa đầu rồi đẩy con chó sang một bên. “Anh Ca vào đi. Chó nhà tôi ngoan lắm, nó không cắn đâu.”



Người thanh niên gật đầu cảm ơn ông rồi đi vào sân. Lão Bính thấy đôi mắt anh ta cứ nhìn vào căn ngõ tối như muốn tìm một cái gì đó đánh rơi. Lão Bính hỏi: “Sao vậy?” Người thanh niên hơi giật mình đáp; “Ông bác à, không có gì. Tại nơi này xa nhà, mà lại tối nên tôi hơi sợ.” Lão Bính cười: “Ngõ nhà lão tối thật, nhưng nhà nào cũng nuôi chó. Hơn chục năm rồi chả có nhà ai mất trộm thứ gì.” Người thanh niên nở nụ cười thật hiền đầy cảm kích. Lão Bính liền đẩy anh ta vào nhà. “Anh Ca vào đi. Mụ nhà tôi chắc còn đang thức đấy. Để tôi bảo lấy cho anh cái chăn.”



Vợ lão Bính là một người phụ nữ khá già nua, thậm chí còn có vẻ lớn tuổi hơn lão Bính nữa. Bà lão khá tốt bụng, không chỉ lấy cho người khách thêm chăn mà còn chuẩn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216847/chuong-100.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Vùng Đất Vô Hình
Chương 100: Huyền hoặc
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.