Hồ Kinh Dạ một chiều thu ẩm ướt.
Từ trong sương mờ, một con thuyền bé xé rách màn sương lao ra. Trên thuyền, Nghiệt Kính đại vương, Băng Sơn đại vương, Thiết Thụ đại vương của quân đoàn Ám Dạ dường như đang rất sợ hãi. Khuôn mặt trong suốt không mắt, mũi , miệng của Nghiệt Kính dường như bị cái gì đó đập vỡ, rạn nứt thành nhiều miếng. Nơi trán của y còn có một vết thủng rất to. Băng Sơn thì lúc này đang nằm xoãi ra giữa thuyền. Cô đang tự đóng băng quanh người để chữa thương. Trên bụng trên ngực đều có những vết thương sâu hoắm. Đặc biệt xung quanh những vết thương này đều là có nước hồ bám vào, thế nhưng băng mỏng đến nơi đây đều bị hóa lỏng, không thể nào bao trùm nổi. Thiết Thụ là có vẻ như là người bị thương ít nhất. Nhưng bộ váy lộng lẫy trên người dường như bị chó cắn, chân váy ống tay đều bị xé nát te tua. Khuôn mặt của nàng giống hệt người bị bệnh bạch tạng, trắng bệch không còn một chút máu.
Lúc này màn sương mù như bị một cái gì đó tóm lại, hơi co co rồi ùa ra bao vây lấy con thuyền. Thế nhưng Thiết Thụ đại vương lúc này lại vung tay. Hai lá bùa vẽ bằng màu bay ra, hình thành nên một cái khiên chặn đám sương mù lại. Con thuyền do Nghiệt Kính chèo vẫn lao vun vút về phía trước, đâm sầm vào bãi cát bên hồ. Cả Băng Sơn, Nghiệt Kính lẫn Thiết Thụ đều bị quán tính hất bay, rơi vào đám cây bụi rậm rạp. Lúc này sương mù đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216843/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.