Ba Đọi đứng trước căn phòng giam số mười bốn, gõ gõ mấy cái. Lão cướp đường dường như không để ý đến Ba Đọi, vẫn nằm quay mặt vào trong tường, người lão run càng mạnh hơn. Ba Đọi lại gõ, lần này mạnh hơn, tiếng cóc cóc âm vang cả dãy ngục. Ba Đọi càng bực mình, móc chìa khóa phía sau ra mở cửa, đi vào trong phòng giam xem lão cướp đường làm trò gì trong tường. Ba Đọi từ bé học võ, người lại rất khỏe mạnh nên thường rất gan lỳ. Bình thường, với đám tù nhân, muốn mở cửa phòng giam phải luôn có từ hai đến ba cai ngục để đề phòng bị tấn công. Ba Đọi thì khác. Gã luôn vào phòng giam một mình. Cũng có không ít tù nhân muốn đánh gã, nhưng thường kết cục không bao giờ tốt đẹp với những kẻ đó. Ba Đọi xuống tay luôn rất chừng mực. Những tù nhân bị gã đánh thường chỉ nằm hai ba tháng là khỏi.
Bước vào buồng giam, Ba Đọi cau mày, đưa tay lên che mũi. Có mùi khai nồng nặc của nước tiểu. Bình thường, trong buồng giam thường có một cái vò vỡ cho tù nhân giải quyết. Và vì buồng giam chật hẹp nên cũng không cách chỗ tù ngủ mấy bước. Nên đám tù nhân so với cai ngục càng để ý đến việc đi đúng chỗ, đổ đúng giờ. Lúc này Ba Đọi đã tìm ra căn nguyên mùi khai. Đó là cái quần ướt mà lão cướp đường đang mặc. Cái tên này hơn bốn mươi tuổi còn đái dầm. Ba Đội giơ bàn tay to lớn của gã vỗ vỗ vai lão cướp đường: “Ê, lão Thộn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216834/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.