Câu chuyện đáng sợ của chú Miên bị cắt đứt bởi một làn sương mù dày đặc. Sương ở đây không hề giống bất cứ một nơi nào khác mà Minh Khánh từng nhìn thấy. Nó cứ quánh lại, thậm chí cảm thấy có thể cầm nắm, vo viên và ném vào người khác như lũ trẻ vẫn thường chơi ném bùn. Ngoài ra, sương mù nơi đây còn lạnh lẽo một cách kỳ quái. Hơi lạnh như xông qua da qua thịt, thấm vào tận trong máu khiến chân tay tê dại đi. Minh Khánh hơi vẩy vẩy cánh tay cho nó bớt lạnh, rồi đưa lên miệng thổi phù phù. Đột nhiên thuyền bỗng ngừng lại như va phải một cái gì đó. Chú Miên hô:”Đến nơi rồi.” Lúc này Minh Khánh mới phát hiện ra con thuyền đã đi vào bên cạnh một bãi cát thoai thoải. Chú Miên nhảy xuống kéo thuyền vào. Sư phụ thì buộc dây neo thuyền vào một cái cọc trên bãi cát. Sau đó ba người bắt đầu dỡ đồ trên thuyền lên một bờ đá cao.
Dỡ xong hết hàng, chú Miên và sư phụ bắt đầu đi sâu vào trong đảo. Hòn đảo này cũng không phải quá rộng, chỉ tầm cỡ vài chục mẫu đất. Bên trong hòn đảo là một rừng cây rậm rạp. Sương mù và tán cây khiến cho Minh Khánh không thể thấy đường mặc dù lúc này đang là giữa trưa. Chú Miên đốt một cây đuốc lên, soi rõ xung quanh. Đất trong khu rừng cảm giác mềm nhũn như đi giữa vũng lầy mặc dù hoàn toàn khô ráo. Nền đất ghồ ghề nhiều đá khiến người ta rất khó đi. Cây cối ở đây có vẻ khẳng khiu lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216775/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.