Cư Phiền đạo trưởng đỡ Minh Khánh ngồi xuống. Thân hình hắn mềm nhũn như bị lấy hết sức mạnh. Cư Phiền đạo trưởng tháo hồ lô bên hông ra, đưa cho Minh Khánh. Hắn hớp một ngụm, tiếp tục thở dốc. Mồ hôi trên trán vẫn không ngừng tuôn chảy. Minh Khánh bắt đầu kể lại giấc mơ hồi nãy. Cư Phiền đạo trưởng càng nghe càng nhíu chặt đôi mày.
Đại điện của ngôi chùa này đã bị người tìm tòi qua rất nhiều lần. Bản thân ông cũng đã dạo qua nơi này vào tối ngày hôm trước. Cư Phiền đạo trưởng không dám tin quỷ lại ở nơi này. Đại điện của ngôi chùa bao giờ cũng là nơi sạch sẽ nhất bởi nó tụ tập tín ngưỡng của cả ngôi chùa cũng như những Phật tử trong vùng. Không một con yêu ma quỷ quái nào có thể tồn tại ở một nơi linh thiêng như thế. Chỉ cần chạm nhẹ vào tín ngưỡng, những ý niệm của đám yêu ma quỷ quái sẽ bị đồng hóa và tan biến ngay lập tức. Tự như khi người ta vứt một tờ giấy vào ngọn lửa, thậm chí tro tàn đôi khi cũng không còn.
Thế nhưng ở một khía cạnh khác, Cư Phiên đạo trưởng cũng tin Minh Khánh không lừa ông. Người thanh niên này mặc dù là thế hệ hậu bối, thua kém ông mấy chục tuổi, nhưng xét về trình độ tu hành đã không thua kém ông bao nhiêu.
Cư Phiền đạo trưởng có thể cảm nhận được số lượng công đức khổng lồ tụ tập ở xung quanh hắn. Không những vậy Cư Phiền đạo trưởng có thể nhìn thấy được một ánh lửa trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216765/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.