Minh Khánh nhận ra mình vẫn coi thường việc ứng kiếp. Từ xưa đến nay , thầy trừ tà ứng kiếp vẫn là bồi hồi giữa lằn ranh sống chết, đi lệch một bước là đến xương cốt cũng chẳng còn một mẩu. Chỉ vì là ban ngày nên hắn bắt quỷ mà tà vật, bùa chú , kiếm chẳng cầm sẵn nơi tay. Thêm nữa hắn quá phụ thuộc vào Âm nhãn. Bởi vì âm nhãn có thể nhìn thấy hết thảy quỷ hồn, kể cả khi chúng giấu sau tường hoặc dưới đất sâu, hắn quên đi ‘con mắt’ tốt nhất của người tu đạo là cảm giác, là giác quan thứ sáu.
Cho nên hắn phải trả giá cho những sai lầm của mình. Con quỷ sẽ không cho hắn bất cứ một cơ hội nào. Tóc của nó trên cổ hắn giống hệt một sợi dây thòng lọng làm Minh Khánh nghẹt thở. Tu đạo mười một năm chỉ giúp hắn có thể chịu đựng lâu hơn người bình thường một chút. Cái chết đã kề cận hắn, tử thần đang vẫy gọi hắn. Năm người kia cũng không khá hơn Minh Khánh bao nhiêu. Bọn họ cũng đã bị treo lên. Quan tri phủ cố hò hét cứu mạng nhưng tiếng kêu của quan cũng chỉ khọt khẹt trong cổ họng.
Con quỷ đang vui vẻ xem bọn họ giãy dụa cho đến chết bỗng kêu thé lên. Một đoạn tóc dài của nó bỗng bốc cháy, rồi hóa thành tro ngay tức khắc. Con quỷ gào lên: “Mi đang cầm cái gì mà có thể làm tổn thương ta?”
“Đây là bùa hộ mệnh mẹ làm cho tôi.” Tiếng Lam Giang vang lên làm Minh Khánh dấy lên niềm hi vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216686/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.