Trong khi các cô gái nói đủ thứ chuyện với nhau, Minh Khánh thong dong uống trà. Trà rất thơm, uống vào lưu lại vị ngọt trên miệng, rất thích hợp với đàn bà con gái. Lam Giang lúc này mới hỏi hắn: “Trà ở đây có hợp khẩu vị của đạo trưởng không?”
Minh Khánh chưa kịp đáp thì có một cô gái đã trả lời hộ.
“Hắn làm gì có khẩu vị gì. Mời hắn uống loại trà cao cấp này khác nào cho trâu ăn hoa mẫu đơn.”
- “Cô nương thật thông minh, nói rất đúng ý bần đạo”. Minh Khánh gật gù khen cô gái.
Các cô gái phì cười. Cô gái vừa mỉa mai hắn thấy hắn không những không giận mà còn vui, tức lắm tiếp tục nói xấu hắn.
- “Đạo sĩ gì mà miệng lưỡi lém lỉnh thế? Không khéo lừa được một đống tiền của người khác rồi cũng nên.”
- “Thúy tỷ, làm sao có thể nói người khác như vậy?” Minh Khánh chưa kịp đáp lời thì Lam Giang đã giận dỗi đáp thay hắn. Nhưng nàng rất ngạc nhiên khi nghe Minh Khánh nói:
- “Cô nương nói rất đúng, bần đạo quả thật nhận của người khác khá nhiều tiền.”
Hắn đang rất xấu hổ. Từ khi xuống núi đến giờ, số tiền công đức mà hắn nhận sau khi bắt ma đã lên tới mấy ngàn lượng, thậm chí còn không dám mang theo trong người vì nhiều quá.
- “Gì cơ?” ‘Thúy tỷ’ vừa uống một ngụm trà thì phun hết cả ra ngoài. Mấy cô gái nghe hắn nói thế liền trêu nàng.
- “Thúy tỷ thật hiểu hắn nha. Khéo kiếp trước hai người là một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-vo-hinh/2216675/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.