Thư của Marley được các tình báo viên của Adriel gửi đi ngay trong đêm, đến sáng đã tới tay Thomas.
Thomas xem đúng là chữ viết tay của Marley. Nội dung nồng nàn, thấm đẫm hương vị yêu đương. Phần cuối bày tỏ nỗi ân hận vì đã không chạy theo Thomas từ đầu, kèm theo lời khẩn cầu gã cứu mình khỏi thành phố ngầm.
Tâm trạng Thomas xao động dữ dội.
Julian được cấp dưới báo tin, vội đến gặp anh.
- Con đĩ Marley gửi gì cho anh vậy?
Thomas cau mày:
- Đừng nói về cô ấy với giọng điệu như vậy.
Cũng như các thành viên khác trong đại gia đình Grey, Julian rất yêu mến người chị dâu quá cố, vì thế mà gã có ấn tượng cực xấu về Marley, kẻ mà theo gã phải chịu trách nhiệm chính cho cái chết của Catherine.
- Tom (Julian vẫn gọi Thomas là Tom),em đã bảo với anh bao nhiêu lần rồi, Marley không phải là người tốt. Nó chỉ lợi dụng anh thôi. Em công nhận là nó đẹp, nhưng trên đời này thiếu gì người đẹp? Ở địa vị của anh sắc đẹp không thể là mục tiêu chính cho cuộc đời.
Julian chộp lấy lá thư, định xé đi, nhưng Thomas giằng lại kịp. Ánh mắt của gã bùng lên sự tức giận:
- Anh cảnh cáo em, đừng có hành động hỗn xược.
Thomas ra lệnh chiếu lại hình ảnh về bầy Kiến Ruồi cho Julian xem.
Julian xem xong, mặt xám ngoét.
- Sức mạnh công nghệ của Vương quốc Pedius đã đạt đến mức này rồi sao?
- Chuyện này anh cũng đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3562595/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.