Trong bảy anh em nhà Moore, người anh thứ hai Raul đã chết, người anh cả Jack đang bị Daniel khống chế, Edgar cho dù đáng khinh bỉ thế nào đi nữa cũng chính là người có vị trí cao nhất còn đang sống và tự do.
Edgar gào lên:
- Chúng mày than thở cái gì? Từ từ để tao giết nó.
Gã rút ra một con dao, uốn bàn tay liệng đi theo chiều song song với mặt đất. Con dao xoay tít, khéo léo lọt qua song sắt xà lim trước khi thực hiện một cú gấp khúc rất ngặt để vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong không gian hẹp. Mang theo sức mạnh khủng khiếp, nó cắm phập vào ngực phải của Daniel, sâu đến tận chuôi.
Daniel không sao tránh được con dao ấy, tiếng thở càng lúc càng trở nên dồn dập.
- Vẫn chưa chết. – Edgar giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc. – Thằng này khá quá. Nhưng mà Ma Thần Daniel cũng chỉ là đồ chơi trong tay ta mà thôi.
Edgar rút ra một con dao khác.
- Tao cá mười ăn một rằng tao sẽ cắm được con dao này vào vị trí cân xứng trên ngực trái của nó. Có đứa nào theo vụ này với tao không?
William cau mày:
- Làm ơn dừng trò này lại đi, anh Edgar, anh đúng là nỗi hổ thẹn của gia đình.
- Ồ, mày luôn cậy mình có trí thông minh nên khinh thường tao mà, nhưng cho dù mày nghĩ gì về tao thì tao vẫn luôn là anh mày. Không điều gì có thể thay đổi được sự thật ấy. William, hãy xem tao kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3556504/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.