Ron Harper kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Marley, gần đến nỗi tất cả những gì Marley nhìn được là đôi mắt to tướng của gã.
Cơ thể mảnh mai của Marley ép sát vào thành ghế tựa như một tờ giấy mỏng.
- Ông Harper, từ nãy đến giờ mắt của ông không hề chớp.
Ron đáp:
- Mắt tôi bị một cái tật là nếu gặp người nói dối thì nó sẽ không chớp cho đến khi kẻ nói dối thừa nhận rằng mình đang nói dối.
- Ông Harper, tôi không nói dối.
- Marley, cô biết rằng ở đây tôi không chỉ có mình cô là nhân viên, đúng không nào? Tôi có rất nhiều chân rết, những người vô tình biết rằng hai ngày trước Trần Tuấn Tài đã đến nhà riêng tìm cô. Hắn đã nói với cô chuyện gì?
- Ông ta.. ông ta..
- Nói đi. NÓI NHANH, đừng tìm cách bịa chuyện nữa.
Marley bật khóc:
- Ông ta muốn trục xuất hai người chúng ta về Vương quốc. Đó là sự thật. Tôi thề. TÔI THỀ.
- Trục xuất chúng ta? Hắn bị điên rồi sao? Không có tôi thì ai sẽ làm đầu mối tiếp nhận lương thực gửi từ Vương quốc Pedius đến đây và ai sẽ gửi ma túy Hãm Thần về Vương quốc?
- Tom sẽ cử người thay thế ông. Chuyện đó đã được hai bên thống nhất rồi.
Harper vuốt ve mái tóc dài đã được uốn xoăn của Marley. Cử chỉ của gã càng nhẹ nhàng bao nhiêu thì Marley lại càng run rẩy bấy nhiêu.
- Tôi nghĩ cô đang nói dối tôi, Marley.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3546085/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.