Chương trước
Chương sau
Logan nói một cách thê thảm:

- Anh không hiểu rồi, chiến trường này chính là nhà tôi, những người lính đang chết cháy ngoài kia là anh em của tôi. Vì tôi mà họ chết, toàn quân bị diệt, tôi cần phải tạ tội với họ.

Tài khuyên nhủ:

- Logan, nếu cứ phạm sai lầm là lại đi tự tử thì tôi đã chết từ năm mười sáu tuổi. Anh biết tôi có một đứa em, đúng không? Đến bây giờ tôi vẫn còn ân hận vì nỗi ngày xưa mình bất cẩn để cho mấy thằng sát thủ hạng bét bắt cóc nó đưa đi. Không đêm nào tôi được ngủ ngon. Nhưng đó là cuộc sống, Logan. Người ta không xây nên vinh quang trên con đường trải đầy hoa hồng mà trên những thất bại triền miên, những nỗi hổ thẹn và nhục nhã. Bằng cách đứng dậy sau mỗi thất bại, chấp nhận rằng mình đã phạm sai lầm chúng ta mới có thể tiến lên. Nếu quay ngược lại được thời gian thì rất nhiều việc tôi đã làm khác đi, nhưng chúng ta không thể làm được điều đó và chúng ta phải chấp nhận sống chung với những kỷ niệm buồn. Hãy xem những kỷ niệm đó như bài học nuôi anh lớn lên.

- Tôi không thể đạp trên nỗi hổ thẹn mà bước đi, tôi không giống như anh. Nỗi đau này sẽ hủy hoại con người tôi, giống như cái chết của Nadeem đã hủy hoại con người tôi vậy. Tài, anh không đến đây một mình, đúng không? Anh mang theo bao nhiêu quân lính?

Tài nhướng mày, nói:

- Chúng tôi có hai sư đoàn túc trực ở biên giới.

Logan vùng lên, giọng đầy phấn khích:

- Hai sư đoàn đủ rồi. Tài, anh cần giao cho tôi quyền chỉ huy hai sư đoàn đó. Đại Đoàn Quân Sấm Sét đã rút đại bộ phận lực lượng về đây, hẻm núi đang thiếu người trấn giữ. Với một lực lượng vừa phải ta có thể dễ dàng khống chế được hẻm núi, từ đó chẹn đường tấn công then chốt của chúng. Ở đằng kia của đầm lầy chúng tôi vẫn còn một đại đoàn khác. Khi ấy chúng sẽ rơi vào tình thế y hệt như chúng ta bây giờ. Tôi nhất định sẽ tiêu diệt chủ lực của Thomas để trả thù cho những đồng đội của tôi.

Tài lắc đầu, từ chối:

- Logan, tôi không thể giao các sư đoàn quân cho anh. Nhiệm vụ của hai sư đoàn ấy là để bảo vệ nhà nước cộng hòa, không phải liều lĩnh tham gia một cuộc chiến không được lên kế hoạch trước, không có phương án tấn công và cũng không có phương án hậu cần. Logan, ngọn lửa thù hận đang thiêu đốt con người anh, tôi hiểu rằng anh đang vô cùng đau buồn về những gì đang xảy ra ngoài kia, nhưng anh không thể tự biến mình biến thành con bạc khát nước được.

Đôi mắt của Logan đỏ lòm, tựa như đã biến thành người khác.

Gã nói lớn, nước bọt văng tung tóe:

- Tài, anh không hiểu sao, đây chính là cơ hội có một không hai để anh tiêu diệt Thomas, để chúng ta tiêu diệt Thomas. Hắn đang ở đây, toàn quân Đại Bàng đang ở đây, lúc này chỉ cần anh cho tôi một ít quân thôi tôi sẽ giết được hắn.

- Quân của anh đang nằm kia, Logan, vài trăm nghìn người.

- Không, không, không, không phải những người ấy. Họ đang bị bao vây, cho dù đông bao nhiêu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi muốn nói đến những lực lượng còn nguyên vẹn, đóng ở vị trí thuận lợi, những lực lượng có thể tấn công lũ chó đẻ Đại Bàng từ bên sườn và khiến cho lực lượng của chúng hỗn loạn. Tài, anh đang cười nhạo tôi, anh đang cười nhạo trên cái chết của những người anh em tôi. Tôi không tha thứ cho anh về điều đó.

Tài cố nói một cách nhẹ nhàng:

- Logan, tôi không cười nhạo anh và những người anh em của anh. Tôi chỉ nêu ra một sự thật. Quân đội của anh đang tan rã. Nếu tôi giao cho anh hai sư đoàn, điều gì sẽ đảm bảo rằng anh sẽ không lại khiến cho chúng tan rã? Logan, tôi là bạn anh, nếu anh cần tiền, tôi sẽ móc hết túi ra đưa cho anh, nếu anh cần sức, tôi sẽ làm trâu ngựa để giúp anh. Như anh thấy đấy, tôi còn đánh liều tính mạng để đến đây cứu anh. Mọi người đều ra sức ngăn cản tôi. Abraham đã tình nguyện đi thay nhưng Abraham không phải là Sát Thần, có nhiều việc anh ta không làm được. Tôi chấp nhận mạo hiểm vì chúng ta là bạn hữu. Nhưng tôi không chỉ là bạn anh, tôi còn là tổng thống của một quốc gia, tôi chịu trách nhiệm về tính mạng của rất nhiều người. Tôi không thể đánh liều tung ra các sư đoàn chủ lực vì một thứ quá rủi ro và không rõ ràng về lợi ích. Logan, anh cần phải hiểu cho tôi.

Logan nổi điên. Gã chém hai tay lia lịa vào không khí, dùng hết sức gào lên:

- Thôi, thôi, thôi đi. Anh đừng làm màu nữa. Đã bao nhiêu lần anh viện cớ lợi ích quốc gia để chèn ép tôi? Đã bao nhiêu lần anh thao túng người khác dựa trên những lý do nghe qua thì công bằng và đẹp đẽ mà thực chất thì tối tăm và hèn hạ? Tất cả chỉ vì anh sợ thôi, Tài. Anh sợ mất quyền lực. Anh sợ rằng nếu anh đứng về phía lẽ phải thì anh sẽ không còn được là tổng thống quyền cao chức trọng nữa. Anh không có can đảm chống lại các thế lực đã đưa anh lên vị trí ngày hôm nay. Hai sư đoàn thì có nhiều nhặn gì? Chỉ riêng Dực Long đã có bảy triệu người, đủ sức lập ra bảy Đại Đoàn. Anh bốc phét ít thôi, Trần Tuấn Tài. Anh không thể chỉ bố trí hai sư đoàn ở biên giới mà phải có vài chục sư đoàn. Bây giờ tôi hỏi anh lần cuối, anh có chịu giúp tôi không? Anh có đồng ý cứu những sinh linh lầm than ngoài kia không?

Tài nhìn thẳng vào mắt Logan, biết rằng nếu mình trả lời thì tình bạn giữa hai người sẽ chấm dứt, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.

- Logan, tôi không thể làm theo ý anh.

Logan ngửa đầu lên trời, cười như hóa rồ. Nước mắt của gã cứ thế trào ra, không sao ngừng lại được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.