Đồi Ánh Sáng cao ba trăm mét so với mặt đất. Từ chân đến đỉnh đều dốc đứng, không có chỗ dừng nghỉ.
Thomas cưỡi Mặt Trời Trắng chỉ phi một lúc là lên đến đỉnh. Gã ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, đợi Tài phi lên.
Trong bụng Tài sinh ra cảm giác hồi hộp.
Hắn biết rằng nhìn Thomas cưỡi ngựa đơn giản như vậy, chứ thực ra khó khăn vô cùng.
Sức ngựa phải khỏe phi thường mới tải được người nặng bảy, tám mươi cân vượt qua chặng đường dài ba trăm mét dốc đứng.
Ngựa càng lên cao vó ngựa càng yếu, sức ỳ càng lớn, ở chặng cuối nếu sơ sảy sẽ rơi vào trạng thái thất tốc, bị trọng lực kéo rơi xuống, cả người lẫn ngựa đều chết.
Huống chi kinh nghiệm cưỡi ngựa của hắn chỉ bằng cái móng tay, gặp phải tình huống bất ngờ biết xử lý cách nào?
Nhưng hắn đã đến đây rồi, không thể lùi lại được nữa.
Hắn cúi xuống, nói với con ngựa:
- Cố lên, Mặt Trời Đen, mày không thể thua con Trắng kia được. Mày mới là con ngựa ưu tú nhất.
Mặt Trời Đen hí lên một tiếng hưng phấn, tựa như hiểu tiếng người.
- Tiến lên nào, thần mã của ta. Hãy đưa ta đến đỉnh đồi.
Tài thúc hai chân vào sườn ngựa. Mặt Trời Đen dậm một nhịp ngắn, rồi lập tức bật lên, lao thẳng tới chân đồi.
Con ngựa vọt lên đồi, leo dốc như đi trên đất bằng. Tốc độ trước sau không hề chậm lại.
Sức lực của Mặt Trời Đen mạnh không sao tưởng tượng nổi. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3512957/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.