Dòng người dồn về Dực Long càng ngày càng đông, đã đến lúc không thể nào tiếp nhận được.
Tài biết mình cần phải đóng cửa Pháo Đài, nhưng hắn không nỡ làm như vậy.
Người sức khỏe kiệt quệ sau nhiều ngày đói khát, người bị thương tích què cụt, trẻ con mồ côi rất nhiều. Nếu đóng cửa Pháo Đài Dực Long lúc này thì tất cả đều sẽ chết trong màn đêm sương giá.
Hắn đến gặp Jackson Jay và Quintus, hy vọng tìm được một giải pháp cho nan đề này.
Jackson tỏ thái độ lạnh nhạt:
- Chẳng phải tôi đã nói với anh là nếu không nuôi nổi thì đừng nuôi nữa rồi sao? Đây là việc của các anh, không phải việc của Liên Minh.
Quả vậy, việc này chỉ có thể trách Tài đã quá tham lam. Sức mình không đủ mà vẫn cố làm việc thiện.
Bản chất của Vùng đất Tự Do là tự sinh tự diệt. Liên Minh không phải là một nhà nước, không tự khoác lên vai quyền và nghĩa vụ của một nhà nước, giữa các Đại Biểu sống tập trung bên trong trụ sở Liên Minh và đám dân đen ngoài kia là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Quintus lên tiếng:
- Nghe nói các anh đã sử dụng hết lương thực và kho thuốc men, ngay cả Emily cũng không còn gạc y tế để băng vết thương trên tay?
Tài nghe vậy thì nín lặng.
Quintus không đợi hắn lên tiếng, tiếp tục nói:
- Jackson, mấy thằng ngu Lữ Đoàn đã đánh nhau suốt hai mươi ngày, cứ như thế này thì Vùng đất Tự Do sẽ sụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3510406/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.