Không dễ tự hài lòng như Tài, Jackson biết rằng những cơ hội lớn lao như thế này thường chỉ xảy ra một lần trong đời, nếu không biết tận dụng thì sau này sẽ vô cùng hối tiếc.
Giấy không gói được lửa, âm mưu tinh vi đến đâu cuối cùng cũng sẽ bị bại lộ. Lúc bị bại lộ nếu mình không ở ngôi vị thật cao thì tất sẽ bị lũ thủ hạ trung thành của Tư Lệnh quật lại, chết không có chỗ chôn.
Vậy nên không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho thật lớn chuyện.
Jackson hỏi Connor:
- Tư Lệnh đã bao giờ nhắc đến người kế vị chưa?
Lúc này đã nửa đêm, Connor nhịn từ trưa đến giờ, bụng đói cồn cào, người run lẩy bẩy, chỉ mong nhanh nhanh kết thúc cuộc họp bàn để còn kiếm miếng ăn cho đỡ đói. Thế nhưng vừa nghe câu này đã biết rằng không còn hy vọng gì nữa rồi.
Connor cố vớt vát:
- Để tôi ăn đã rồi trả lời ông.
Ai dè Jackson không chịu nhượng bộ:
- Cứ trả lời đã rồi ăn chưa muộn.
- Bây giờ đã muộn lắm rồi.
- Nói qua nói lại nãy giờ, ông đã có đủ thời gian trả lời câu hỏi của tôi rồi cũng nên.
- Ông thật không phải con người, Jackson. Tư Lệnh chưa bao giờ nhắc đến người kế vị, chúng ta cũng không có bộ luật nào quy định người kế vị. Tuy nhiên lão ta có nói miệng với các Phó Tư Lệnh rằng trong trường hợp lão ta chết già thì có thể tiến hành cuộc họp toàn thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3507825/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.