Giữa cảnh giương cung bạt kiếm, một chiếc xe hú còi phóng đến. Ở Vùng đất Tự Do, người ta không hú còi để cứu thương vì vốn dĩ nơi đây không có dịch vụ cứu thương, mà họ hú còi để thể hiện quyền lực. Chỉ các quan chức cấp cao trong Liên Minh mới có đặc quyền hú còi.
Tiếng hú còi xe inh ỏi khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn với vẻ tò mò.
Chiếc xe vượt lên trước hàng xe của các Hiệp Sĩ. Ethan Kath bước xuống xe, nói to:
- Không ai được nổ súng. Tôi đến đưa Trần Tuấn Tài về gặp Tư Lệnh.
Gabriel hỏi:
- Là Tư Lệnh trực tiếp ban lệnh xuống sao, đội trưởng Ethan?
- Giết Tài là một sai lầm, sẽ mang lại các hậu quả tai hại về sau. Tư Lệnh vô cùng sáng suốt, nhưng lúc nãy trong cơn tức giận ngài đã hơi nóng vội. Chúng ta là cấp dưới, cần phải góp ý kiến trung thực mỗi khi cần thiết.
Gabriel cười nhạt:
- Vậy ra đây chỉ là quan điểm cá nhân của anh. Đội trưởng Ethan, tôi thấy anh quá lạm quyền rồi đó. Chưa nói đến việc chức vụ của anh thấp hơn tôi, ở đây tôi mới là người nhận được chỉ thị trực tiếp từ Tư Lệnh, nên tôi có toàn quyền quyết định mọi việc. Ethan, mau tránh ra, kẻo tôi xem anh là đồng phạm của Trần Tuấn Tài, lúc đó không ai cứu được anh đâu.
Ethan tức giận quát:
- Gabriel, ông định đe dọa cả tôi sao?
- Dạo này xuất hiện nhiều ý kiến cho rằng anh quá thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3506407/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.