David đã nằm liệt giường suốt hai tháng.
Trong hai tháng ấy, có nhiều thời điểm chàng ở rất gần cái chết, nhưng lần nào cũng nhờ sức mạnh thần kỳ nào đó vượt qua được.
Mỗi lần như thế, David lại nói với Daniel:
- Chúa đã cứu em.
Daniel vuốt cái đầu trọc lóc, xương xẩu của David một cách trìu mến.
Gã không đi xa bao giờ, suốt ngày quanh quẩn bên giường của David, chăm sóc cho anh chàng từng li từng tí.
Thật khó tin rằng một người như Daniel lại có thể làm được tất cả những việc này.
Dực Long gửi đồ trợ cấp hàng tuần cho gia đình Daniel, nên gã không cần phải đi làm kiếm tiền.
Sức khỏe của David càng lúc càng yếu, giống như ngọn đèn dầu trước gió.
Vào một buổi sáng, Daniel nghe thấy tiếng gõ cửa.
Gã nhìn qua lỗ khóa, thấy một người ông già mù đi cùng với một gã thanh niên cực kỳ cao lớn, dễ thường phải hai mét. Cơ thể của gã tựa như một hòn núi nhỏ, ẩn chứa bên trong sức mạnh vô địch.
Gã thanh niên cường tráng, mạnh mẽ như vậy mà khí chất không áp chế nổi ông già mù.
Ông già đứng thõng tay sau lưng gã, gần như bị cơ thể của tên khổng lồ kia che khuất hoàn toàn, nhưng chỉ vài chi tiết hiện ra đã đủ cho thấy ông ta mới là chủ nhân, còn gã thanh niên là người hầu.
Gương mặt của ông ta dài, đẹp. Vầng trán đặc biệt cao. Tóc ông ta dài, thả xõa xuống vai. Ông ta mặc một cái áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3505420/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.