Tài thường nghĩ về Vùng đất Tự Do như một cái vực thẳm không thấy đáy, không ai có thể thoát khỏi miệng vực, người ta chỉ có thể cố leo lên những vị trí cao hơn và dễ thở hơn.
Như tất cả những người leo núi khác, những người leo núi ở Vùng đất Tự Do cũng phải cố mang theo người càng ít đồ đạc càng tốt. Những tình huống sống chết hết lần này đến lần khác sẽ buộc họ phải lần lượt vứt bỏ những thứ dần trở thành vật cản, như gia đình, bạn bè và đạo đức.
Người leo lên đến vị trí cao nhất sẽ là người không còn bất kỳ ràng buộc nào, cả trong các mối quan hệ lẫn tâm hồn.
Tài không biết có ai làm được điều đó không. Tất cả những đối thủ lớn và đáng sợ nhất của hắn đều mang trong mình một ràng buộc sâu sắc nào đó mà họ không thể, hoặc chưa thể từ bỏ được, ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Tài và Ethan sang phòng khác nói chuyện. Hắn hỏi Ethan:
- Các anh đã tìm ra được vị trí của Midas chưa?
Ethan gật đầu:
- Tìm được rồi. Lão ta đang sống trong một căn nhà ven biển ở khu bờ Tây.
- Một mình hay với ai?
- Không rõ. Căn nhà đó dường như được thiết kế theo mô hình của Olympus, diện tích bên trên rộng, có mái che, bên dưới có hầm ngầm. Khó có thể xác định chính xác có bao nhiêu người sống trong căn nhà này, chúng tôi biết Midas sống ở bên trong vì lão thường ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3504090/chuong-210.html