Connor ngồi sát lại gần Jackson, hạ giọng nói nhỏ.
- Ông biết chức trách của tôi là gì rồi, đúng không? Tôi phụ trách sản xuất ma túy cho Liên Minh. Nhưng ông biết chúng tôi sản xuất thế nào không? Đây là việc hệ trọng, từ trước đến nay tôi chưa từng đề cập đến chuyện này, bây giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để cho ông biết. Liên Minh độc quyền sản xuất ma túy, rượu, quần áo, chăn nệm, lương thực, súng và nói chung là các loại vũ khí có tính sát thương cao. Bài toán đơn giản, muốn kiếm lợi nhuận tối đa thì phải đẩy giá bán lên và ép chi phí nhân công xuống. Giống như thế kỷ mười chín vậy thôi, ngày xưa người ta dùng nô lệ da đen thì bây giờ cũng vậy, chúng tôi vẫn bắt nô lệ, tất nhiên màu da đủ hết nhưng đám nô lệ da đen được cái khỏe và biết nghe lời nên chiếm tỷ lệ lớn nhất. Đám da vàng sức yếu, làm tí đã thở ra đằng đít rồi, hơn nữa trong cơ cấu dân số của Vùng đất Tự Do da vàng ít lắm. Dân da đen như một lũ khỉ biết nói tiếng người vậy, vứt cho quả chuối là bảo gì làm nấy. Chúng tôi đưa đám nô lệ ấy đến một vùng đất phía Bắc gọi là Khu Tối, buộc chúng phải làm việc trong các hầm mỏ, nhà máy, trang trại trồng thuốc phiện. Đó chính là nơi mà chúng tôi sản xuất phần lớn các mặt hàng của Liên Minh. Tất nhiên không phải tất cả, vẫn có một số sản phẩm đặc biệt cần trải qua giai đoạn điều chế cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3501483/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.