Donut Boy nói rất chậm, có lẽ vì sức khỏe của gã xuống quá rồi.
Tài kiên nhẫn chờ gã nói nốt.
Đôi mắt của Donut Boy hấp háy:
- Quả bom dưới đít tôi có thể được kích hoạt theo hai cách. Cách thứ nhất là tôi đứng lên, và cách thứ hai là anh đứng lên. Cái ghế mà anh đang ngồi kết nối với quả bom bằng sóng vô tuyến, chỉ cần anh đứng lên thì quả bom sẽ tự động phát nổ.
Alexander lập tức cúi người xuống kiểm tra cái ghế. Gã nhận ra rằng quả thật mặt sau của cái ghế có cài một thiết bị truyền sóng cực kỳ phức tạp, một người không am hiểu về kỹ thuật như gã chỉ có thể đứng nhìn chứ không biết xử lý như thế nào.
Gã quay lại, nói với đàn em:
- Tìm ai đó biết về thứ của nợ này đến đây ngay.
Donut Boy lại run run cười:
- Muộn rồi. Kể từ lúc anh ngồi xuống bộ đếm giờ đã khởi động. Tôi nghĩ chỉ năm phút nữa thôi là bom nổ.
- Tại sao chúng không cho nổ ngay?
- À, là vì Khaby sợ có người nào đó bên lão phạm sai lầm, quên mất cái ghế này là ngòi nổ, nếu cho nổ ngay thì tự nhiên ba trăm người bên mình thiệt mạng một cách oan uổng, nên đã giành cho chúng thời gian đủ dài để rút lui khỏi chỗ này. Còn về phần anh, thì vội làm gì? Đã ngồi xuống là chết, nổ ngay hay nổ sau mấy phút cũng giống nhau cả thôi.
Tài im lặng, mồ hôi bắt đầu túa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3477620/chuong-135.html