Augutus đứng lên, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn in dấu sự cương nghị và cẩn trọng từng là phẩm chất khiến Tài đặt trọn niềm tin vào gã.
Phải có lý do Tài mới giao tất cả những tài sản quý giá nhất của tổ chức cho Augutus trông coi. Hắn tin Augutus hơn bất kỳ ai. Augutus không phải là một sát thủ tài năng như Alexander, không khôn ngoan như Abraham, không ranh mãnh như Adriel, ngược lại những người kia cũng không vững vàng như gã, gã tựa như một ngọn núi không sức mạnh nào có thể lay chuyển được.
Một mình gã đã quán xuyến tất cả mọi hoạt động bảo vệ an ninh cho Pháo Đài Dực Long, từ trước đến nay chưa hề để xảy ra sai sót nào, mọi hoạt động trong Pháo Đài dù bị kiểm soát chặt chẽ vẫn diễn ra trơn tru và an toàn. Đó là một thành tích tuy không sáng chói như việc chém giết trên chiến trường nhưng độ quan trọng không hề thua kém.
Augutus nói:
- Đúng là tôi đã cho phép một người rời khỏi Pháo Đài. Tôi không biết mình làm đúng hay sai, nhưng tôi làm thế đều là vì Thủ Lĩnh, vì Dực Long.
Genesis bật cười ha hả.
Alexander vành mắt nhìn gã:
- Ông cười cái gì?
- Thôi nào, anh không định tin một lời nói dối ngu xuẩn như thế chứ? Nó còn tệ hơn cả câu chuyện về ông già Noel.
- Augutus đã nói thế thì tất nó là như thế.
Tài biết rằng mối quan hệ giữa Alexander và Augutus rất đặc biệt. Cả hai đều là trẻ mồ côi, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3466011/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.