Tài đã vượt qua Mê Cung để đến nhà Jackson, nhưng khi ấy hắn là bên chủ động.
Bây giờ lực lượng an ninh của toàn bộ cứ điểm đều đã được báo động. Thay vì bật đèn lên, quân cảnh lại tắt đèn đi, để Mê Cung chìm trong bóng tối, những tòa nhà san sát nhau, nối liền hàng cây số, tựa như cả một dãy núi màu đen đè lên người hắn, một cách tự nhiên sinh ra cảm giác uy áp nặng nề.
Tài băng qua Mê Cung, theo bản đồ chỉ dẫn của Adriel hướng đến cửa ra vào. Hắn không nhìn được đối phương, nhưng đối phương nấp trong các tòa nhà dọc hai bên đường nhìn được thấy hắn.
Một tiếng còi vang lên. Đủ loại dao và cung tên đồng loạt bắn vào người hắn, những muốn xả hắn thành muôn mảnh.
Nếu điều này xảy ra cách đây vài năm thì Tài chắc chắn đã chết. Nhưng bốn năm tập luyện không ngừng trong phòng tối đã rèn giũa thính giác cho Tài, nâng nó lên một đẳng cấp trên đời hiếm có.
Thông qua âm thanh, người bình thường có thể biết được đại khái có vật thể đang bắn đến, nhưng Tài không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn có thể nhận biết được một cách cực kỳ chính xác và chi tiết hình dạng của vật thể, tốc độ, phương hướng và điểm xuất phát. Số lượng và sự đa dạng của vật thể không ảnh hưởng được tới năng lực nhận biết của hắn. Hắn phân biệt được từng loại vũ khí với đầy đủ đặc tính riêng biệt của các vũ khí đó, không hề nhầm lẫn chúng với nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3461789/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.