Trận chiến ở tòa tháp đã đi đến giai đoạn cuối cùng.
Không nhiều người còn sống, những người còn sống cũng không khác gì đã chết.
Người ta có thể nhìn thấy thi thể nằm ngổn ngang dọc lối đi từ tầng mười lên tầng bảy mươi. Đâu đâu cũng có xác chết. Xác nọ chồng lên xác kia. Nơi duy nhất từ bên ngoài nhìn vào không thấy xác là những tầng mà ngọn lửa đang cuộn lên sôi sục. Ngọn lửa dùng xác người làm vật dẫn để leo lên các tầng cao hơn. Bây giờ nó đã ở tầng sáu chín.
Khói bay mù mịt. Nhưng chẳng ai để ý.
Họ cần phải hoàn thành nốt cuộc chiến này. Cuộc chiến chỉ chấm dứt khi chính bản thân họ chết đi hoặc không còn ai để giết nữa.
Tavon lê thanh gươm bằng một tay. Chân gã bị thương chi chít, chỉ có thể bước đi một cách tập tễnh.
Thỉnh thoảng gặp người còn sống gã lại vung gươm lên chém chết, rồi lại lê tiếp. Gã đã lê bước như thế được vài vòng. Rồi gã dừng lại, nhận ra vòng vừa rồi gã không giết được thêm người nào.
Mười lăm nghìn quân Lữ Đoàn Một đã chết sạch. Năm nghìn quân Mũi Dao cũng chỉ còn lại vài chục người. Thế là tất cả đều chết. Bản anh hùng ca của Mũi Dao đã tấu lên đến cao trào, đây là lúc hạ xuống nốt trầm để tiễn biệt những người đã khuất.
Tavon đã hoàn thành xong nhiệm vụ, gã đã có thể nghỉ ngơi. Nhưng gã không muốn ngồi xuống. Những chiến binh vĩ đại chết đứng chứ không chết ngồi. Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3443663/chuong-86.html