Người phản ứng mạnh nhất với sự có mặt của Emily Hà không phải là Tài mà là Daniel.
Nhưng khác với Tài, Daniel phản ứng bằng cách im lặng. Cơ thể nó như hóa thành đá hoặc một bức tượng thạch cao, cả ngày ngồi yên một chỗ, chỉ có đôi mắt dõi theo Emily Hà.
Bị một người bất kỳ nhìn chằm chằm đã sởn gai ốc, huống chi người đó lại là Daniel. Nhưng dường như ánh mắt rùng rợn của Daniel không làm phiền Emily Hà mảy may. Cô vẫn chú tâm vào công việc dọn dẹp nhà cửa của mình. Mỗi khi cần Daniel nhường chỗ, cô lại lên tiếng và khi ấy nó sẽ dời đến một góc khác để tiếp tục quan sát cô trong im lặng.
Tài cảm thấy sợ thay cho cô, nhưng đồng thời cũng khâm phục lòng dũng cảm của cô. Cô giống như một biển hồ tĩnh lặng, cho dù dòng đời có đổ cả tấn đá xuống hồ cũng không thể gây nên bão tố.
Thấy cô làm việc cả ngày không nghỉ, Tài liền khuyên:
- Không cần vất vả thế đâu.
Emily Hà hơi ngẩng đầu lên:
- Anh khó chịu à?
- Không, ý tôi là cô sẽ mệt.
- Tôi quen làm thế này rồi.
- Hẳn Dominic đã ép cô phải làm việc cho hắn.
- Tôi hiếm khi gặp Dominic. Có những kẻ đại diện cho ông ta cai quản lũ trẻ. Chúng tôi phải lau dọn nhà cửa, nấu nướng và giặt giũ liên tục. Thường chỉ được ngủ sau mười hai giờ đêm. Tôi được ưu ái hơn có lẽ vì tôi đẹp.
Emily Hà nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3422725/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.