Sáng hôm sau ba người lao công hợp sức lại mới có thể dọn dẹp được đống ô uế mà hắn tạo ra trong phòng bệnh viện.
Mười giờ sáng mới thấy Nicole vác mặt đến. Cô ta nhìn hắn với vẻ khen ngợi.
- Anh vẫn chưa chết.
- Cảm ơn các liều thuốc của cô, tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
- Chúa phù hộ anh.
Nicole lấy từ trong tủ ra một chồng thuốc và sau đó xếp chúng kín mặt bàn.
Tài trợn mắt nhìn những lọ thuốc nằm san sát nhau. Hắn biết rằng chỉ cần Nicole tiêm một phần mười số thuốc này vào người hắn thôi, thì sau này không còn bác sĩ nào có thể khôi phục lại hệ thần kinh bình thường cho hắn nữa.
- Nicole, hãy nghĩ đến cha cô. Ông ấy đã cứu tôi về không phải để bị cô hành hạ như thế này.
Nicole quay ngoắt người lại, gương mặt tràn đầy giận dữ:
- Cha tôi rất khen ngợi anh, chính vì thế mà tôi căm ghét anh. Anh là đại biểu cho một thế hệ các sát thủ tàn nhẫn, máu lạnh đang xuất hiện ở vùng đất này, những kẻ giết người mà không cần bất kỳ lý do nào, những kẻ có tài năng thiên bẩm và sở hữu kỹ thuật cao siêu đến nỗi chúng có thể quét sạch cả một khu phố chỉ bằng một con dao duy nhất. Tôi kinh tởm anh.
Tài đặt một cái ốc vít lên bụng. Cái ốc này hắn tháo ra từ chân giường.
- Cô nói đúng, Nicole, tôi là một sát thủ bẩm sinh. Tuy tôi vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-dat-tu-do/3421683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.