Chương trước
Chương sau
Tài xòe tay ra:

- Tao cần khẩu súng của tao.

Martin Mac rút khẩu súng từ trong thắt lưng, trả lại cho Tài. Hắn bật ổ đạn ra xem, trong đó vẫn còn hai viên đạn như trước khi bị lấy mất.

Súng đã là một xa xỉ phẩm nhưng đạn thậm chí còn hiếm hoi hơn thế. Cũng vì rất khó mua đạn mà việc Samuel phải bắn đến ba lần mới hạ được đối phương có thể xem là một cái giá quá đắt, thậm chí trở thành trò cười trong giới sát thủ.

- Bọn mày có đạn không? – Tài hỏi, cố gắng tìm hiểu tiềm lực của nhóm Con Kiến.

- Ít lắm.

- Dù thế nào mày cũng phải cho tao vài viên chứ?

Martin Mac nhìn hắn như để cân nhắc, sau một lúc chần chừ, cuối cùng cũng rút khẩu súng của gã ra và lấy cho Tài một viên. Bộ dạng đầy tiếc nuối.

- Tao có hai viên. Cho mày một viên.

- Nhóm bọn mày có mỗi mày có súng thôi à?

- Ừ.

- Và mày chỉ có hai viên. Thật là thảm hại.

- Đeo súng trên người mà gặp đội Hiệp Sĩ ngang với ký vào bản án tử hình. Dạo này chúng nó làm gắt lắm.

- Đúng là thời buổi khó khăn.



- Mày có cần tao giúp vụ hạ sát Ida không?

- Không cần. Mày đi chỉ vướng chân tao. Nhưng có chuyện này. Sau khi giết Ida tao không thể ở trong căn nhà này được nữa. Tao cần một nơi ở mới.

- Mày có thể đến ở trong khu tập kết của bọn tao.

- Khu đó là gì?

- Nơi ở chung của các sát thủ nhóm Con Kiến sau khi mất nhà giống như mày. Ở đó rất an toàn. Có cần tao viết ra không? Nhà 27 phố Lay Ơn. Đến trước cửa gõ bốn lần, lần cuối cùng cách lần thứ ba ba giây. Sẽ có thằng ra hỏi mật ngữ. Câu hỏi là: Đói không? Trả lời: Đói quá.

- Mật ngữ kiểu gì đấy?

Martin Mac cười ngượng:

- Mấy lần đặt câu hỏi khó quá không thằng nào nhớ được nên phải chuyển sang câu này.

- Tao không hiểu mình đang cộng tác với ai nữa. Bỗng chốc tao cảm thấy việc để cho chúng mày khống chế là nỗi nhục lớn nhất đời tao. À, có việc này tao cần nhắc mày. Nhà thằng Anthony có thể dùng làm một cái bẫy. Vì nhất định bọn Con Gà Con sẽ đến đó để lấy lại tiền, nên chúng mày cần bố trí lực lượng mạnh ở đó chờ sẵn chúng.

- Chuyện đó sao tao chưa nghĩ ra nhỉ?

- Mày nên chuẩn bị sẵn người đi. Chúng mày có điện thoại di động, bộ đàm hay vật nào tương tự thế không?

- Làm gì có? Chỉ các tổ chức sát thủ siêu lớn hoặc đội Hiệp Sĩ mới có những vật liên lạc hiện đại như vậy. Bọn tao liên lạc bằng thư từ và mồm.

Tài thở dài:



- Hỏi thử thôi. Chúng mày cái gì cũng không có mà cũng đi làm sát thủ.

- Bởi vì chúng tao không còn lựa chọn nào khác.

Đó là sự thật, và là một sự thật cay đắng.

Rất nhiều người đã bị đẩy vào tình thế buộc phải đi giết người kiếm sống. Trong cái xã hội quái thai và ngược đời này, người ta không thể làm các công việc thông thường như kỹ sư, công nhân, nông dân, văn phòng, trước chiến tranh đó là những nghề phổ thông nhưng sau chiến tranh chúng biến thành các nghề nghiệp "ưu tú" chỉ dành cho tầng lớp thượng đẳng, những kẻ đã có sẵn tiền, sẵn quan hệ và nhờ vào việc cung cấp các sản phẩm thiết yếu cho xã hội mà càng ngày càng trở nên giàu có hơn.

Những kẻ thân cô thế cô bị đẩy ra ngoài đường và phải làm nghề sát thủ để kiếm cơm. Đây là nghề có tỷ lệ chết cực cao, thông thường sẽ bị giết sau hai năm, người nào tồn tại được đến sáu năm đều thuộc vào nhóm các sát thủ siêu hạng và được các tổ chức hàng đầu trả tiền rất hậu để chiêu mộ. Những kẻ được tổ chức lớn chiêu mộ sẽ phải giết sạch cái tổ chức mà mình đã phục vụ bao năm để chứng minh năng lực và lòng trung thành. Chính vì thế mà các sát thủ có lối sống cực kỳ thận trọng, chúng vừa phải cảnh giác với kẻ thù lại vừa phải cảnh giác với chính các đồng đội của mình. Mỗi năm sống sót lại làm gia tăng hiểm nguy đến từ cả hai phía.

Tồn tại song song với nghề sát thủ là nghề vệ sĩ, cũng là nghề có tỷ lệ chết rất cao khác. Nhưng thay vì được trả lương tương xứng với mức độ nguy hiểm, các vệ sĩ thông thường chỉ được cung cấp bữa ăn miễn phí và phải dùng thân mình để bảo vệ chủ, đây là lý do khiến cho rất nhiều người trở thành tàn tật.

Liên Minh Tự Do xem người tàn tật là gánh nặng xã hội nên không hề cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào. Những con người mất tay, mất chân, do quá đói mà phải liều mình làm cái nghề duy nhất được xem là còn nguy hiểm hơn cả nghề sát thủ và vệ sĩ: Ăn xin. Tỷ lệ thiệt mạng của nghề ăn xin là một trăm phần trăm trong tuần đầu tiên.

Có thể nói ăn xin là nghề nguy hiểm nhất ở Vùng đất Tự Do.

Tài hỏi:

- Mày đã làm sát thủ mấy năm rồi?

- Một năm.

- Cũng khá là dài đấy.

- Tao biết.

- Được rồi Martin Mac, tao cần chuẩn bị một chút. Mày nên đi đi và làm theo những gì tao bảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.