1
Trần Tự gọi hai bát mì như thường lệ.
Mãi sau này tôi mới biết đây là quán mì mà trước đây cậu ấy và Thẩm Nhược Thủy thường xuyên lui tới.
Cậu ấy khẽ mím môi, giọng nói rất nhẹ: "Vậy nên, theo lời cậu nói, cậu mới chính là Hà Giảo? Cậu quay trở lại rồi?"
"Là tớ đây." Tôi nắm chặt tay, run giọng nói.
Năm thứ hai sau khi cơ thể bị kẻ công lược cướp đi, tôi đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình.
Khi bị nhốt lại trong chính cơ thể của mình, tôi như một người ngoài cuộc chỉ có thể đứng xem, không thể làm được gì.
Lúc đầu, tôi nghĩ mình bị đ.i.ê.n rồi. Nhưng tôi có thể nghe thấy đoạn hội thoại của Thẩm Nhược Thủy và hệ thống. Hệ thống nói nam chính của thế giới này là Trần Tự, mà nhiệm vụ của Thẩm Nhược Thủy lại chính là tích lũy điểm số thiện cảm của Trần Tự. Vì vậy, họ đã chiếm lấy cơ thể tôi.
Tôi vắt óc suy nghĩ mọi cách để chứng minh thân phận của mình: "Năm mười tuổi chúng ta đã trở thành hàng xóm;lúc học cấp ba tớ bị bọn côn đồ bám theo, chính cậu đã bảo vệ tớ; kỳ nghỉ hè năm tuyển sinh đại học, tớ bị đuối nước, cũng chính cậu đã cứu tớ."
Ánh mắt Trần Tự hơi dao động, nghi hoặc nhìn tôi.
Cho đến khi toàn thân tôi căng cứng lại, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu sau mới nhoẻn miệng cười.
"Đúng là cậu rồi. Giảo Giảo, cuối cùng cậu cũng quay về rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vung-bien-ruc-chay/2776573/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.