Đào Phỉ tìm một quán cà phê, gửi vị trí cho Chu Lương, một lúc sau nhận được phản hồi: "Cậu đến ngay".
Cô gọi trước đồ uống, rồi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ngắm những người qua lại ngoài đường, đoán xem anh sẽ xuất hiện từ hướng nào. Cho đến khi anh bước vào, ngồi đối diện cô, Đào Phỉ vẫn không thấy bóng dáng anh xuất hiện trên phố.
Hai người ngồi đối diện, cảm thấy kì lạ. Có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại ít lời có thể thốt ra.
Đào Phỉ lên tiếng trước: "Phỉ đã gọi sẵn cà phê sữa cho cậu, cậu uống không?".
Chu Lương không liếc nhìn ly cà phê.
Đào Phỉ nhận ra tay mình run rẩy, cô nắm chặt hai tay đặt lên đùi, hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?".
Chu Lương hỏi ngược lại: "Phỉ hy vọng cậu trả lời ổn hay không ổn?".
Đào Phỉ không biết phải trả lời thế nào.
Chu Lương nói tiếp: "Cậu không nên nói chuyện này với Phỉ, Phỉ cũng không cần quan tâm cậu".
Đào Phỉ nghe giọng mình run rẩy: "Cậu là cậu của Phỉ mà, Phỉ quan tâm cậu là đương nhiên chứ?".
Chu Lương nói: "Cậu không phải cậu của Phỉ".
Đào Phỉ bất chợt cười: "Hồi đó cậu có nói thế đâu".
Họ rơi vào cơn mưa kéo dài từ nhiều năm trước đến giờ vẫn chưa dứt.
Đào Phỉ chạy ra từ trường, van nài Chu Lương đưa cô đến một ngôi chùa, lý do thiếu thuyết phục, nói muốn cầu may mắn cho kỳ thi sắp tới.
Dĩ nhiên Chu Lương không đồng ý, và cảnh cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vui-mung-an-tet/3421854/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.