Liên Thư Hân đi tìm Chu Lương ăn cơm, nhưng anh không ở trong văn phòng, cô gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nghe máy.
Cô không thể không mải mê suy nghĩ, không còn hứng thú ăn cơm nữa, thôi thì cứ về nhà bố mẹ.
Mẹ Liên đang ở nhà dạy học sinh chơi piano, bố Liên ngồi bên cạnh đọc sách, thực ra mẹ Liên hoàn toàn không thiếu tiền học phí này, chỉ là ở nhà rảnh rỗi, nên tìm việc làm, bố Liên cũng đồng ý, ông ấy thích trẻ con, nhìn thấy trẻ con ông ấy sẽ vui, nói rằng nó sôi nổi.
Ông ấy nói: "Nếu không thì ba và mẹ con cứ nhìn nhau mỗi ngày, sớm muộn gì cũng sẽ mắc chứng sa sút trí tuệ ở người già."
Khi còn nhỏ, Liên Thư Hân cũng bị ép học piano với mẹ, sau đó mẹ Liên nhận ra cô không thích, nên cũng bỏ qua.
"Việc không hứng thú mà làm cũng không có ý nghĩa." Cô nói với con gái như vậy.
Liên Thư Hân từ nhỏ đến lớn, mọi việc cô làm đều là những gì cô muốn làm, may mắn thay, cô cũng đã hoàn thành tất cả.
Bố Liên thấy cô về nhà rất vui, nhưng miệng lại nói, "Còn biết về nhà à."
Mẹ Liên nói: "Đừng để ý bố con, ông ấy nhớ con."
Cậu bé rất ngoan ngoãn gọi cô, "Chào cô Thư Hân."
Liên Thư Hân muốn cười, "Chào em."
Mẹ Liên dạy xong bài, còn giao bài tập, sau đó để cho cậu bé về nhà, nhắc nhở, "Đừng chơi trên đường, về nhà nhanh."
Cậu bé học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vui-mung-an-tet/3421849/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.