Chu Hương Mai gần đây đã bớt đi một gánh nặng, đêm ngủ cũng ngon giấc hơn không ít. Tâm trạng tốt lên bà cho phép Đào Chí Xuân trở về nhà.
Lúc Đào Chí Xuân làm ầm lên chuyện ly hôn, ông ta đã bán sạch gia tài mua nhà để dụ dỗ cô gái kia cưới ông ta. Nhưng cuối cùng cô gái bán nhà trốn mất, Đào Chí Xuân cả người lẫn của đều trắng tay. Chu Hương Mai không cho ông ta về nhà, đành phải thuê phòng ở ngoài.
Lần này Chu Hương Mai nới lỏng Đào Chí Xuân lập tức hành động, sợ bà lại nghĩ đến chuyện cũ mà nổi giận thay đổi ý định.
Đào Chí Xuân tất bật một mình dọn đồ, từ tầng dưới chạy lên tầng trên. Chu Hương Mai ngồi trên ghế nhìn, bỗng lên tiếng: "Anh mua thêm khá nhiều đồ đấy."
Những thứ này vốn là mua cho ngôi nhà mới, Đào Chí Xuân không dám trả lời, cúi đầu dọn tiếp.
Chu Hương Mai lạnh lùng nhìn, không biết đang nghĩ gì.
Hàng xóm đi ngang qua, chào một tiếng: "Ông Đào về rồi à."
Đào Chí Xuân gật đầu liên tục: "Về rồi, về rồi." Chu Hương Mai lập tức vênh lên nụ cười, trông vẫn như một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Tin tức gì mới ở vùng quê thường ai cũng biết hết, nhưng mọi người đều giỏi giả vờ như không hay biết. Cái giả vờ này có lẽ xuất phát từ thiện chí, hoặc chỉ đơn giản là thấy ngượng, thay người trong cuộc mà ngượng.
Hàng xóm vừa đi, Chu Hương Mai lập tức nhăn mặt xuống: "Anh dọn nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vui-mung-an-tet/3421845/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.