"Được, tôi đồng ý với anh." Tôi hít sâu một hơi, nhẹ giọng trả lời, "Tôi chỉ muốn xem xem luật sư dùng lý do gì để định tội anh ấy, về sau lúc chúng ta lật lại bản án giúp anh ấy cũng có mục tiêu."
Lý Ninh ngây ra một lúc rồi mới cười cười, "Như vậy thì tốt, Tả Tiêu Ân, hy vọng cô thật sự trưởng thành rồi. Nếu cô có thể làm được điều mà cô nói, Nhạc Hàng ở trên tòa án nhìn thấy cũng cảm thấy vui mừng."
Tôi không biết năng lượng tình yêu có thể lớn lao tới đâu, chắc chắn không đủ để lay động hội đồng xét xử, nhưng nó đủ để chống đỡ tôi trong những ngày thángvất vả bước tiếp sau này.
Mỗi ngày mở mắt ra, chuyện đầu tiên tôi làm là tính thời gian, nói với bản thân rằng Nhạc Hằng vẫn đang chịu khổ, tôi nhất định phải cố gắng hơn mới được. Cho dù không đói bụng cũng phải nhét hết cơm vào bụng, vừa ăn vừa khóc, nghẹn thì lấy nước uống, ngày ngày như vậy.
Tôi không thể làm mình sụp đổ, tôi muốn để Nhạc Hằng nhìn thấy Tả Tiêu Ân chăm sóc bản thân rất tốt, bởi vậy anh không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể sống an ổn, và cố gắng vì tương lai của chúng tôi mà tìm kiếm chứng cứ.
Tôi ở bên ngoài chờ anh, anh nhất định không thể ở nơi đó quá lâu được. Có lúc ngay cả Lý Ninh cũng không nhìn nổi nữa, hắn túm lấy tay tôi kêu tôi đừng ăn nữa. Mỗi lần như vậy, tôi lại bình tĩnh nhìn vào hắn, nói hắn biết dinh dưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616080/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.