Tôi cũng nhíu mày, bĩu môi nói vài câu khinh thường: “Thực ra chuyện chị La, anh thẳng thắn với chị ấy từ sớm thì đã không có gì rồi, không ai không để tâm đến việc bạn trai mình có quá nhiều điều giấu giếm mình. Chị ấy không hỏi, chắc chắn là đang đợi anh tự giác nói, kết quả thì hay rồi, trong từ điển của anh hoàn toàn không có hai chữ này.”
Lý Ninh càng ngày càng nhíu mày chặt hơn: “Tôi vốn dĩ có ý định đợi mọi chuyện kết thúc mới nói với cô ấy thật mà, không ngờ chuyện càng tiến triển càng nhiều, đến bây giờ càng lúc càng to, căn bản không có cơ hội. Tôi cũng đâu muốn như thế này, nếu cô ấy đã thấy rồi, tại sao không thể đợi thêm một thời gian nữa?”
“Này, chị La bao nhiêu tuổi rồi? Chị ấy đã đợi anh rất lâu rồi, nếu như chị ấy cứ đợi tiếp mà chuyện hai người vẫn không thành, chẳng phải chị ấy đợi một cách uổng phí rồi à? Phụ nữ có bao nhiêu thời gian để chờ đợi trong lãng phí chứ?”
Tôi càng nói càng thấy hơi giận: “Tôi thấy tôi cũng không cần đi nói đỡ cho anh, cứ mặc cho hai người tự sinh tự diệt, nếu anh đã có thái độ ấy, tách nhau ra mới là tốt nhất, đừng làm lỡ thời gian chị La của chúng tôi đi xem mắt, kết hôn, nắm tay người khác vào lễ đường nữa.”
Lý Ninh thở dài một hơi: “Cô đừng vô lý như thế có được không, những chuyện này cô cũng tham gia vào, người khác không biết, lẽ nào cô còn không biết sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616066/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.