Mỗi người đều sẽ thầm tô điểm cho bản thân, theo bản năng mà phóng đại mặt tốt đẹp và thu nhỏ khuyết điểm của mình, luôn vì sự ích kỷ của bản thân mà kiếm cớ, Hà Uyên Uyên là như vậy và thật ra thì tôi cũng như vậy.
Hà Uyên Uyên chán chường ngồi ở một bên, thấy tình trạng của cô ta khó coi như vậy, tôi cũng không có cách nào hiểu rõ rốt cuộc cô ta là vì biết được sự thật của năm đó mà cảm thấy buồn vì cho rằng đã bỏ lỡ tình yêu giữa bọn họ, hay là buồn vì hóa ra mình chưa bao giờ tín nhiệm Nhạc Hằng như bản thân tưởng.
“Tại sao lại muốn nói cho tôi biết?” Hà Uyên Uyên đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự mỏi mệt: “Không phải chúng ta là kẻ địch sao, nói cho tôi biết đâu có lợi cho cô.”
Tôi khựng lại, do dự một chút rồi mới cười khẽ: “Tình địch đâu có tính là kẻ thù, chúng ta đều là phụ nữ, phụ nữ thì cần gì phải làm khó nhau chứ, con người sống ở đời được mấy chục năm, đừng khiến mình mệt mỏi như vậy.”
Vốn dĩ đối với tôi, Hà Uyên Uyên thật sự đáng hận, nếu như có thể, cô ta buồn thì tôi nên vui mới đúng nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, tôi lại hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.
Chúng tôi giày vò nhau như thế thì có ích gì, vì một chấp niệm ở trong lòng mà tranh đấu không ngừng với đối phương, kỳ thật đến cuối cùng ngay cả việc mình tranh thứ gì cũng đã quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616054/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.