Hà Huy nghe tôi nói thì ngây người ra một lúc, cúi đầu xuống, có chút không cam lòng mở miệng nói: “Hôn nhân củanhững người như bọn anh không phải là kiểu như vậy sao? Có gì hay để mà chung sống với nhau đây? Mỗi người một niềm vui thôi mà, đây đã là quy tắc ngầm quy định rồi.”
“Là vì anh không dám đúng không?” Tôi cố ý mở miệng với giọng khinh thường: “Chẳng lẽ anh đang sợ hãi, sợ rằng sau khi anh và cô ấy sống chung với nhau, anh sẽ thật sự yêu phải cô ấy, không thể thoát khỏi?”
“Tiêu Ân, em không cần phải dùng phép khích tướng như vậy, em đã nói thế thì để anh trở về.” Hà Huy ngưng lại một chút: “Tuy rằng anh không biết vì sao em lại nhất định muốn anh quay về nhưng chỉ cần là chuyện em muốn, thì anh sẽ làm.”
“Vậy anh tử tế ngồi ở nhà một ngày đi. Em thật sự rất muốn nếm thử cơm nhà anh… Đến tối anh mang cơm cho em được không?”
Ban đầu tôi định nói ngày mai anh ấy mang cơm đến cho tôi nhưng cẩn thận nghĩ lại, nóng vội cũng chẳng được gì. Khó khăn lắm mới có thể khiến Hà Huy đồng ý về nhà, nếu như tôi còn yêu cầu anh ấy qua đêm, chọc người này tức giận thì không xong.
Hà Huy mang vẻ mặt phức tạp liếc nhìn tôi một cái, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Vậy tối đến anh sẽ lại đến đây thăm em, em có một thân một mình… ở đây phải chú ý một chút, cô ta mà biết em tỉnh lại rồi, không biết có xuống tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616050/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.