Khi thấy Hà Uyên Uyên, tôi lại ý thức được sức hấp dẫn của người đẹp. Khác với tôi lúc bị ốm thì mặt vàng như nến, sắc mặt Hà Uyên Uyên tái nhợt, môi trắng bệch, toàn thân trắng đến mức trong suốt, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào vậy.
Một Hà Uyên Uyên yếu ớt như vậy khiến tôi lập tức mềm lòng một chút, ngay cả căm hận cũng không dấy lên được. Tôi thở dài một hơi. Chẳng trách Hà Uyên Uyên lại có nhiều người theo đuổi như vậy. Một người đẹp đến bậc này đứng trước mắt, ngay cả tôi cũng sinh lòng trắc ẩn, huống chi là bọn đàn ông hormone bùng nổ, tự nhận là phong lưu phóng khoáng.
Nghe thấy có tiếng vang, Hà Uyên Uyên quay đầu lại. Thấy tôi, ánh mắt cô ta chợt lóe một chút, sau đó thản nhiên nói: “Sao cô lại tới đây?”
“Tôi chỉ tới thăm cô thôi.” Tôi dừng trong chốc lát: “Thật đấy, không phải là khiêu khích gì đâu.”
“Thật sao? Tôi không cần cô thương hại.” Hà Uyên Uyên cười lạnh một tiếng, chắc là không muốn liếc thấy tôi thêm một chút nên cô ta cầm di động đặt ở bên cạnh lên chơi.
Thật ra tôi cũng không hiểu, nếu Nhạc Trí đã nhất định phải có được Hà Uyên Uyên thì tại sao lại không đích thân đến thăm cô ta, mà lại bảo Lý Ninh tới thăm? Theo tôi, nếu bệnh của Hà Uyên Uyên đã cần Nhạc Hằng phải đích thân đến Mỹ tìm bác sĩ thì chắc chắn không phải là bệnh nhẹ gì đâu.
Tôi quên hỏi Lý Ninh, bây giờ càng không có khả năng hỏi thẳng Hà Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616039/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.