Nhưng nghĩ kỹ ra, chuyện tôi hợp tác Nhạc Trí, tôi cũng không dám nói cho Lý Ninh biết. Như vậy xem ra, chẳng ai trong hai chúng tôi cao thượng hơn ai cả, trong đầu tất cả mọi người mình vẫn luôn quan trọng hơn người khác.
Một cục tức đè ở ngực, tôi có hơi bực bội phản bác lại: “Giám đốc Nhạc đúng là thẳng thắn, tôi rất muốn biết cái gì gọi là không quá thông minh mà cũng không quá ngu ngốc?”
Nhạc Trí làm như không phát hiện ra tôi đang bực tức, cậu ta đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài quay lưng về phía tôi.
“Vì một đối tác quá thông minh sẽ khiến Nhạc Hằng có phòng bị, một đối tác quá ngu ngốc sẽ chỉ gây cản trở với làm hỏng việc thôi. Vì thế tôi mới nói ngược lại một người không quá thông minh mà cũng không quá ngu ngốc như chị mới là đối tác thích hợp nhất.”
Tôi nghĩ cậu ta đang lừa tôi, trực giác của tôi đã phát huy tác dụng vào lúc quan trọng nhất. Nhất định cậu ta đã biết trước rằng tôi sẽ quan sát biểu cảm của mình để phán đoán cậu ta có đang nói dối hay không, vì thế lúc lừa tôi, cậu ta mới cố ý quay lưng lại với tôi, không để cho tôi nhìn thấy gương mặt của mình.
Cũng có thể là bản thân cậu ta không giỏi nói dối, hoặc có lẽ là cậu ta rất giỏi, nhưng vì cẩn thận cậu ta đã lựa chọn né tránh. Nếu không phải được trực giác của mình nhắc nhở, chắc tôi sẽ tin cậu ta rồi.
Một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/616026/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.