Còn về xe điện đụng thì càng không cần nói. Hoặc như đu quay, tuy rằng trong phim thường có cảnh nữ chính ngồi trên ngựa gỗ cười tươi như hoa, khiến trái tim nam chính đập loạn lên, nhưng mà từ nhỏ tôi đã không thích trò này rồi, cảm thấy không thích thú gì cả, chỉ thấy hứng thú với những sạp hàng ven đường.
Nhạc Hằng chưa từng tới những nơi như thế này, anh lắc đầu. Thấy vẻ mặt mịt mờ của anh, tôi quay sang đề nghị: “Anh biết bắn súng không? Lúc nhỏ em thích trò đó lắm, nhưng mà chưa từng giật được giải đặc biệt.”
Ở sạp hàng bên đường, ba mươi lăm nghìn được hai mươi lăm phát súng, bắn trúng hai mươi tư phát là được một con gấu bông lớn, thành tích tốt nhất lúc nhỏ của tôi mới là một con gấu nhỏ mà thôi.
“Giải đặc biệt? Phần thưởng là gì?” Nhìn biểu cảm của Nhạc Hằng, tôi cười híp cả mắt lại: “Là một con gấu bông lớn rất đáng yêu luôn.”
Nhạc Hằng nghe vậy nở nụ cười: “Quả nhiên con gái toàn thích những thứ như vậy. Em thích thì chúng ta tới trung tâm mua sắm mua là được, gấu bông ở đây thường không tốt lắm đâu, em thích kiểu gì, anh mua mấy con tặng em.”
Tôi lắc đầu: “Khác nhau chứ, em chỉ muốn cái này, sao phần thưởng lại đánh đồng với thứ mình mua được?”
Nhạc Hằng ngẩn người ra, thở dài một hơi: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Tôi chớp chớp mắt, hơi kinh ngạc khi Nhạc Hằng nghe lời như vậy.
“Em thích búp bê mà, chúng ta đi bắn súng.” Nhạc Hằng vuốt tóc một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615996/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.