“Là mặt cười chứ gì nữa, anh không nhận ra được sao?” Tôi cảm thấy có chút thất bại: “Truyền thuyết kể rằng nếu ăn hết một mặt cười trong bữa sáng là có thể giữ được tâm trạng vui vẻ suốt một ngày, anh không muốn thử xem sao à?”
Phi, cái gì mà truyền thuyết kể chứ, chỉ là một trò mà tôi thuận miệng bịa ra thôi, không thì tôi phải nói thế nào đây? Tôi cũng không biết vì sao phải vẽ mặt cười, tóm lại là tôi thấy trong phim người ta làm thế, cảm thấy khá hay nên làm theo thôi! Sao tôi nói như thế ra được.
Nhạc Hằng hơi ngẩn người ra, nhìn tôi bằng ánh mắt rất phức tạp: “Không ngờ em lại tin tưởng loại truyền thuyết này, nếu thế thì ngày nào cũng bắt những người có tâm hồn lệch lạc ăn một cái là cứu vớt được những thanh niên sa ngã đó à?”
Tôi chớp mắt, cố tỏ ra trịnh trọng: “Đương nhiên là không thể rồi, nếu có những người quan tâm đến họ, rồi lại thông minh như em làm bánh mì nướng hình mặt cười cho họ, thì ngay từ đầu tâm hồn của họ đã không lệch lạc rồi.”
Thật khó tin là tôi cũng có thể bịa ra những lí lẽ hùng hồn mà sắc mặt không hề thay đổi như vậy. Người ta vẫn nói là bất cứ ai rồi cũng sẽ thay đổi, các cụ không lừa mình thật. Thấy biểu cảm ngơ ngác trên mặt Nhạc Hằng, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hôm qua bị trêu chọc, hôm nay tự mình đòi lại được rồi, cảm giác này đúng là không tệ. Nếu thế thì tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615993/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.