Chương trước
Chương sau
Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là tôi đã tận tay vất bản kết quả xét nghiệm này đi rồi mà? Lúc đó cũng chỉ có Lâm Tuyết có mặt ở đó, nhưng Lâm Tuyết từ đầu đến cuối đều ở cùng chỗ với tôi thì lấy đâu ra thời gian mà quay lại nhặt lại bản kết quả xét nghiệm này cơ chứ?
Cứ cho là Lâm Tuyết có khả năng ấy thì chị ấy đã dùng năng lực siêu nhiên gì để đem bản kết quả xét nghiệm chuyển đến cho Nhạc Hằng vậy? Vậy nên rõ ràng không phải là do Lâm Tuyết làm. Loại bỏ khả năng này, tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ lại.
Phải rồi! Trước lúc tôi vất bản kết quả xét nghiệm này đi thì có va phải một người – bác sĩ tâm lý của Nhạc Hằng! Anh ta là nhân viên của Nhạc Hằng, trước nay lại không ưa gì tôi, lại còn đang làm việc trong bệnh viện nên tùy ý hỏi một chút là có thể biết ngay câu trả lời mà.
Không ngờ là cái tên mặt không biểu cảm ấy lại có thể đi nhặt kết quả xét nghiệm trong thùng rác được, cảm xúc trong tôi thật khó mà diễn tả được, đại loại là cảm thấy con người ưa sạch sẽ như vậy mà lại đi lục thùng rác thì thật lạ.
“Sao em lại im lặng rồi?” Dường như thấy tôi trầm tư quá lâu, cuối cùng Nhạc Hằng cũng mở miệng, “Trong kiểm tra sức khỏe thông thường chính là mục bệnh AIDS này sao? Tả Tiêu Ân, em nghĩ anh là thằng ngu chắc?”
Quả là tôi đã đánh giá bản thân quá cao và quá xem thường thế lực của Nhạc Hằng, chỉ nghĩ tới giấu anh mà không hề suy nghĩ tới chuyện không giấu nổi anh.
Vốn dĩ tôi hàn gắn mọi thứ bằng câu nói dối thiện ý thì có thể không làm sao, thế nhưng lại vẫn bị người ta vạch trần, đâm ra lại là sai lầm. Khi Nhạc Hằng đã biết rõ rồi mà vẫn giả bộ không biết đến chỗ tôi đối chứng sự thật thì tôi lại chọn giả bộ, đúng là sai lại càng sai mà!
Cảm thấy thật oan ức, rõ ràng là tôi muốn tốt cho anh, sợ anh cảm thấy tự ái nhưng trái lại lại thành tôi lừa dối anh.
Nhưng tại sao anh lại không ngẫm lại là tôi đã biết anh mắc bệnh mà lại không trách anh không cân nhắc xem có thể nhiễm bệnh cho tôi hay không? Cũng không chất vấn anh tại sao không nói tình hình thực tế cho tôi biết mà lại cố tình giở giọng trách tôi.
Huống hồ chuyện này lại càng chững minh mọi hành động của tôi đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, mỗi ngày anh làm những gì tôi không hề biết, nhưng mỗi ngày tôi làm những gì thì anh lại nắm rõ mồn một.
Mối quan hệ như vậy được gọi là người yêu hay sao? Tại sao trong cuộc tình này lại không công bằng chứ? Tôi mãi mãi đứng ở vị trí thấp kém ngửa mặt lên nhìn anh, đợi chờ để được lọt vào mắt xanh của anh, đợi anh nhớ ra tôi vẫn ở đây chờ anh.
Tôi cũng phát cáu: “Anh đương nhiên không phải kẻ ngu rồi, anh là ai chứ? Anh là Nhạc Hằng – con cưng của trời, nói sao làm vậy. Sao anh có thể là kẻ ngu được chứ? Kẻ ngu ngốc là em mới đúng!”
“Tả Tiêu Ân, em thái độ gì vậy?”
“Em thái độ gì nào?” Rõ ràng trước đây chan chứa lòng thích anh, nhưng đột nhiên đứng trước sự nóng nảy của anh, trong nháy mắt sự sợ hãi, thấp thỏm chen lẫn niềm uất ức lâu nay của tôi cứ thế mà bộc phát hết ra, “Em thái độ vậy đấy! Em chịu đựng đủ rồi!”
Ánh mắt Nhạc Hằng hằn lên sự nguy hiểm nhìn tôi khiến tôi rùng mình, nhưng tôi lại sống chết chịu thừa nhận. Tôi không muốn là kẻ đáng đáng thương mãi được, tôi cũng muốn giành lại quyền lợi của chính mình.
“Em chịu đựng đủ rồi? Tả Tiêu Ân, ý em là muốn kết thúc mối quan hệ này?” Nhạc Hằng nói rõ rành mạch từng chữ một, tạo cho tôi cảm giác áp bức mãnh liệt đến khó thở.
Chẳng qua cũng chỉ là một cơn tức giận, không có gì đáng sợ hết, Tả Tiêu Ân, mày không được đồng ý. Thời gian gần đây, vì sự tự ti hèn nhát và cả tình yêu mà mày luôn nhượng bộ, gần như quên mất bản thân thỉnh thoảng cũng phải mạnh mẽ.
Khi đắm chìm thì không thấy được, nhưng hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy bản thân quả thực giống như một cô tình nhân, ẩn nấp trong lớp vỏ bảo vệ của mình rồi chờ đợi người đại gia kia tìm đến. Ngay cả một cuộc điện thoại khẩn cấp thế nhưng bình thường tôi cũng không có quyền được liên lạc với anh.
Nếu như nói không đồng ý thì ít nhất tôi cũng được Nhạc Hằng công nhận, mặc dù tất cả mọi người đều coi thường tình cảm của chúng tôi, nhưng ít ra Nhạc Hằng cũng đã công khai tôi là bạn gái của anh.
Tôi không biết là khi Nhạc Hằng và Hà Uyên Uyên bên nhau thì như nào, có lẽ anh là “người giời” nên khi yêu thì bộ dạng như vậy chứ không phải là cố ý lạnh nhạt với tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái.
Lẽ nào tình cảm của chúng tôi thực sự giống như lời dự đoán của người ngoài cuộc, sớm muộn gì cũng chia rẽ sao? Tôi không cam tâm, tôi vẫn nhớ như in ánh mắt khinh thường của những người đó, sao tôi có thể dễ dàng khiến họ mãn nguyện được chứ!
Tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, không dược nghĩ đến mấy chuyện không đâu kia, thế nhưng tôi lại không kiềm chế được cơn tức giận đang run lên, không nhẫn nhịn nổi chỉ muốn phun ra những lời nói độc ác.
Những lời cãi vã trực trào đến bên miệng, tôi cố gắng nuốt lại, nhắm mắt, vuốt vuốt ngực, hung hăng làm vài động tác hít thở thật sâu để lấy lại tinh thần. Cuối cùng khi mở mắt ra tôi đã bình tĩnh lại được một chút.
“Nhạc Hằng, chúng ta nói chuyện hẳn hoi một chút đi.” Giọng tôi không chút gay cấn mà tỏ ra rất bình tĩnh, cho dù trong lòng đang dâng trào mãnh liệt như nào đi chăng nữa thì ít ra giọng nói này đã rất giả dối khiến cho người ta không nhận ra trong tôi đã sớm rối loạn.
“Nói gì? Nói về việc em cần bao nhiêu tiền chia tay sao?” Nhạc Hằng nhếch mép, giọng nói mỉa mai của anh khiến bàn tay đang đặt trên ngực của tôi buông thõng xuống, tôi hung hăng bám chặt lấy ve áo, suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà lại quát lên.
Tôi đã sớm phát hiện ra khuyết điểm lớn nhất của mình, nhưng chưa bao giờ sửa được, trước kia khi phát hiện ra tật xấu của mình, hễ Nhạc Hằng cứ đối xử tốt với mình là tôi lại như người trên mây.
Cũng giống như hiện tại, anh mới chỉ dịu dàng và cưng chiều tôi hơn, còn vì tôi mà đánh Hà Uyên Uyên, tôi cứ nghĩ rằng đã có một vị trí quan trọng trong trái tim anh, cứ nghĩ là đã có thể khiến anh tin tưởng tôi phần nào.
Thế nhưng thái độ của anh làm con tim tôi lạnh lẽo đến cùng cực, ánh mắt và giọng nói của anh khiến tôi đột nhiên hiểu được cho dù anh một mực chống đối bố mình thì anh vẫn cứ là con trai ông ta, cho dù anh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng thì anh vẫn cứ là tên lưu manh.
Cho dù ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, nhưng đối với những người thường anh vẫn có chút khinh thường. Những người có đẳng cấp thì ngoài thân thế ra, lúc nào họ cũng xuất sắc hơn những người thường, cho nên sự khinh thường những người này của họ cũng có thể lý giải được.
Nhưng anh là Nhạc Hằng – người từng nói là không khinh thường tôi, chỉ có tôi khinh thường Nhạc Hằng của tôi mà thôi, tôi có thể hiểu cho thái độ hiện tại của anh, nhưng lại không cách nào chấp nhận được.
“Nhạc Hằng, trong lòng anh thì rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì?” Rốt cuộc thì tôi cũng không kiềm chế nổi, “Thích đến thì đến mà thích đi thì đi, giữ chặt em trong tay anh, rồi bây giờ lại dùng những lời như vậy sỉ nhục em, anh coi em là gái bao của anh sao?”
“Gái bao? Tả Tiêu Ân, em định nghĩa mối quan hệ giữa chúng ta là như vậy sao?” Nhạc Hằng cười nhạt một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, nếu em đã cảm thấy như thế, vậy chúng ta làm những chuyện mà giữa tình nhân nên làm đi.”
Tôi sửng sốt, không ngờ Nhạc Hằng lại phản ứng như vậy. Ngay sau đó Nhạc Hằng đẩy tôi ngã nhào lên ghế sofa, rồi cả người anh nhanh chóng đè lên.
Tôi thực sự sợ hãi, ngay tức khắc sắc mặt trở nên trắng bệch rồi hét lên, “Anh làm gì vậy? Thả em ra!”
Nhạc Hằng vờ như không nghe thấy, con người lạnh lùng hà khắc như bình thường của anh như tách ra làm hai người vậy, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của tôi, bàn tay bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.