Sao lại có thể như vậy? Rõ ràng là tôi đã tận tay vất bản kết quả xét nghiệm này đi rồi mà? Lúc đó cũng chỉ có Lâm Tuyết có mặt ở đó, nhưng Lâm Tuyết từ đầu đến cuối đều ở cùng chỗ với tôi thì lấy đâu ra thời gian mà quay lại nhặt lại bản kết quả xét nghiệm này cơ chứ?
Cứ cho là Lâm Tuyết có khả năng ấy thì chị ấy đã dùng năng lực siêu nhiên gì để đem bản kết quả xét nghiệm chuyển đến cho Nhạc Hằng vậy? Vậy nên rõ ràng không phải là do Lâm Tuyết làm. Loại bỏ khả năng này, tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ lại.
Phải rồi! Trước lúc tôi vất bản kết quả xét nghiệm này đi thì có va phải một người – bác sĩ tâm lý của Nhạc Hằng! Anh ta là nhân viên của Nhạc Hằng, trước nay lại không ưa gì tôi, lại còn đang làm việc trong bệnh viện nên tùy ý hỏi một chút là có thể biết ngay câu trả lời mà.
Không ngờ là cái tên mặt không biểu cảm ấy lại có thể đi nhặt kết quả xét nghiệm trong thùng rác được, cảm xúc trong tôi thật khó mà diễn tả được, đại loại là cảm thấy con người ưa sạch sẽ như vậy mà lại đi lục thùng rác thì thật lạ.
“Sao em lại im lặng rồi?” Dường như thấy tôi trầm tư quá lâu, cuối cùng Nhạc Hằng cũng mở miệng, “Trong kiểm tra sức khỏe thông thường chính là mục bệnh AIDS này sao? Tả Tiêu Ân, em nghĩ anh là thằng ngu chắc?”
Quả là tôi đã đánh giá bản thân quá cao và quá xem thường thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615985/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.