Tôi vẫn cảm thấy Lâm Tuyết với chị La là bạn tốt nhất của mình, thế nhưng không ngờ Lâm Tuyết lại giấu tôi nhiều chuyện thế. Tôi luôn cảm thấy dù là bạn thân thì chị ấy không muốn nói, tôi cũng sẽ biết ý mà không hỏi, thế nhưng giờ tôi lại nghi ngờ không biết có phải mình làm sai rồi không.
Tôi vẫn tưởng Lâm Tuyết là vì tôi mới đi làm tình nhân của Thiện Lục, lại không ngờ là do Nhạc Hằng tìm đến Lâm Tuyết trước, lúc chị Văn xảy ra chuyện thì Lâm Tuyết cũng mới chỉ vào ngành không bao lâu, mà ông chủ của Vàng Son cũng không phải Nhạc Hằng.
Vàng Son lúc ấy cũng không có chỗ dựa vững chắc như giờ, thế nên luôn bị mấy bọn lưu manh côn đồ đến gây chuyện. Trước đó thì danh tiếng của chị Văn còn ngăn cản được một chút, nhưng chỉ đến khi gặp đại ca của Thiện Lục.
Lúc ấy Thiện Lục còn chưa đạt đến vị trí bây giờ, nhưng cũng đã là trợ thủ đắc lực của đại ca, có uy tín cực lớn. Đại ca nhìn trúng chị Văn, nên hắn ta đương nhiên là đến nơi cướp người cho đại ca mình.
Người tát chị Văn cũng chính là hắn ta. Bây giờ đã qua nhiều năm rồi, đại ca của hắn ta cũng bị hắn ta tự tay giết chết, cái kẻ mang mầm bệnh AIDS kia cũng đã chết, kẻ thù mà Lâm Tuyết có thể tìm được cũng chỉ có Thiện Lục.
Nhưng việc nay đã qua lâu rồi, nếu như không có người chủ động nhắc tới, thì có lẽ Lâm Tuyết cả đời cũng sẽ không chủ động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615978/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.