Thật ra thì tôi cũng muốn nói chuyện với Lâm Tuyết một chút. Tôi rất tò mò về quá khứ của họ, mà từ cuộc đối thoại của họ thì có vẻ như Lâm Tuyết đang định làm một chuyện nguy hiểm gì đó, dù cho người phụ nữ kia không nói thì tôi chắc chắn cũng sẽ ngăn cản chị.
Nếu chúng tôi là bạn thì sao tôi có thể trơ mắt nhìn chị ấy gặp phải nguy hiểm. Mặc kệ có thù hận thâm sâu thế nào thì ít nhất chỉ cần chị ấy nói ra thì tôi cũng có thể dùng hết sức mình để giúp chị trong khả năng của mình.
Quán cà phê rất gần, vì thời gian này đa số người đều chưa tan làm thế nên quán cũng không có nhiều khách. Tôi bảo Lâm Tuyết đi chọn chỗ ngồi trước còn mình thì đi gọi đồ uống.
Tôi gọi cho Lâm Tuyết một cốc cà phê Americano lạnh như theo cuộc nói chuyện vừa nãy, còn lúc chọn cho mình thì tôi hơi do dự rồi chọn cho mình một cốc Lam Sơn để uống thử.
Sự thật chứng minh không cái ngu nào bằng cái ngu nào, mới uống một ngụm thôi mà tôi đã nhăn nhó hết cả mặt lại. Cà phê đắng thế này đúng là không hợp với tôi, tôi vẫn thích đồ uống có nhiều vị sữa.
Vẻ mặt của tôi khiến Lâm Tuyết bật cười, chị nhẹ nhấp một ngụm cà phê của mình, rồi thờ dài: “Tiêu Ân, có phải em rất tò mò chuyện chị Văn?”
Mặc dù tôi chưa từng che dấu sự tò mò của mình, thế nhưng bị chị ấy nói ra thì tôi vẫn có chút xấu hổ. Tôi ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615976/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.