“Biết rồi, biết rồi ạ! Anh đã lặp lại mấy lần rồi. Kể cả anh không nói thì bọn tôi cũng biết, bên trên đã căn dặn từ sớm rồi. Bây giờ hai người có thể rời đi rồi chứ? Người bệnh cần phải nghỉ ngơi.”
Lý Ninh đã hài lòng rồi, quay người đi lại đột nhiên dừng lại.
“Lý—Ninh—Bây giờ chuyện chính đều đã giải quyết xong rồi, vậy không bằng chúng ta tìm góc nào đó để nói chuyện chút đi, vừa rồi anh nói ai nhìn qua đần độn hả? Hử? Nếu không nói rõ, tôi sẽ nói với Nhạc Hằng anh trêu chọc tôi!”
“….Tôi, tôi đần độn.”
“Không tệ, tôi cũng cảm thấy như vậy, ha ha.”
“…”
“Cái gì? Hôm nay chị sẽ đi xem mắt?” Tôi thấy thịt lợn rán đã có chút cháy, trong lòng thấy rất tiếc nuối. Vốn dĩ mấy ngày này khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cơ bản đều ở nhà nghiên cứu tài nghệ nấu nướng luôn không nắm được nội dung chính mà.
Bình thường thịt lợn rán làm không được ngon lắm này thường đều sẽ vào trong bụng tôi, thế nhưng nếu như phải cùng đi ra ngoài hẹn hò với chị La, xem ra phải đổ vào thùng rác rồi.
Một lòng muốn nghiên cứu ra cách làm món thịt lơn rán phô mai sớm một chút….để đến sau khi Lâm Tuyết ra làm cho chị ấy ăn, chứ không phải là muốn cho Nhạc Hằng một sự bất ngờ.
“Đúng rồi, sao em không vui vẻ chút nào vậy? Không phải là từ sớm đã muốn gặp vị nào đó rồi chứ?” Chị La khẽ cười một tiếng, “Không phải là vốn có hẹn hò gì đó chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615966/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.