Nhạc Hằng chỉ biết câm nín.
“Việc của em không cần anh lo, từ trước đến giờ anh đều không muốn kể chuyện của mình cho em nghe, ngay cả người yêu cũ của anh cũng đến khiêu khích trước mặt em. Đến bố anh cũng nói em không hiểu được anh.”
Người ta thường nói, một khi đàn ông có được thứ mà mình khát khao sẽ không quý trọng nữa, mặc dù vấn đề của tôi và Nhạc Hằng là thời gian, nhưng quả thật không còn thân mật như ngày đầu nữa. Ban đầu tôi nghĩ là phải thông cảm cho anh, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn buồn. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng trút cả bụng uất ức ra, nợ mới nợ cũ tính luôn một thể.
Nhạc Hằng đau đầu đỡ trán, giọng điệu mềm mỏng hơn chút: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa. Anh biết thời gian này anh không để ý tới em, nhưng em cũng thấy đấy, anh thực sự rất bận.”
Tôi đương nhiên hiểu nỗi khổ của anh, thời gian gần đây anh gầy đi khá nhiều, mắt hằn tia máu, cả người vô cùng mệt mỏi. Nhưng trước mặt người ngoài, anh luôn phấn chấn, vẫn là Nhạc Hằng không chê vào đâu được.
Vậy mà trong lúc Nhạc Hằng bận như thế, tôi vừa nhắn tin cho anh là anh vứt bỏ mọi thứ trong tay, nhanh chóng chạy tới, chỉ để làm chỗ dựa cho tôi, cho tôi biết lập trường thái độ của anh. Để tôi biết bản thân không phải đang chiến đấu một mình.
Tôi cũng không phải người hẹp hòi, thực ra vừa oán trách xong, trong lòng tôi liền tìm mười triệu lý do để chối bỏ, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615945/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.