"Sao cô lại hẹn tôi ra đây vậy?" Lý Ninh không khách sáo như trước, anh ta quấy tách cà phê một chút rồi bỏ thìa ra, cầm tách lên uống một ngụm, "Cũng được, nhưng tôi thích ngọt hơn, tốt nhất lần sau cô gọi Caramel Macchiato cho tôi, thêm chút đường và sữa vào nữa."
Tôi ngập ngừng vì chuyện mình sắp nói, nhưng đây gần như là cơ hội cuối cùng để cứu Lâm Tuyết, tôi nghiến răng rồi nói, "...Anh còn nhớ... người bạn của tôi không?"
"À, cô nói cô gái đó à?" Lý Ninh cười, "Nhớ chứ, mà không chỉ nhớ thôi đâu, cô ta đã khiến tôi kinh ngạc đấy."
Tôi nghe vậy mà vô cùng sửng sốt, họ đã từng tiếp xúc ư?
Lý Ninh thấy phản ứng của tôi thì mỉm cười, bỏ thêm hai viên đường vào tách rồi mới nói, "Cô không biết à? Cô ta được đàn ông bao nuôi đấy." Tôi không kịp phản ứng song vẫn nói thật với anh ta, "...Tôi cũng vừa biết thôi."
"Cô vừa gặp cô ta à?" Lý Ninh không nhìn tôi mà vẫn tập trung khuấy tách cà phê, "Vậy cô biết người bao nuôi cô ta là ai không?"
Tôi lắc đầu, tôi không dám hỏi vấn đề này.
"Là Thiện Lục."
Tôi nghe như sấm nổ bên tai, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ. Mọi lời nói hoa mỹ nhằm ghi điểm cho Lâm Tuyết đều không còn đất dụng võ.
Tôi không biết mình đã về nhà thế nào. Vài ngày sau, tôi cứ thần người ra đó, không nghĩ gì cũng không làm gì, mãi đến khi một cuộc điện thoại phá vỡ tình trạng ấy, "Cô Tả Tiêu Ân phải không ạ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615930/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.