Nói rồi, Lâm Tuyết lại thở dài, “Vừa nãy làm Tiêu Điền sợ, chị gọi em đến là nhờ em dỗ nó hộ chị.”
“Tại sao chị không dỗ nó?” Tôi nhìn chị ấy với vẻ nghi ngờ, “Chắc chắn bây giờ Tiêu Điền đang rất sợ hãi, nó cần vòng tay ôm ấp của mẹ hơn là em.”
“Chị không còn mặt mũi nào mà gặp nó.” Lâm Tuyết cúi đầu, giọng điệu khiến tôi xót xa, “Trước đây nó không biết cái nghề của chị, nhưng bây giờ anh ta gào lên trước mặt Tiêu Điền như thế, chắc nó cũng biết rồi.”
Từ xưa đến nay, phụ nữ làm cái nghề này đều ít khi có con.
Ngoại trừ việc bản thân không muốn, đại đa số đều thương xót cho tương lai của con sau này. Nếu như có con thì đứa trẻ sẽ bị người ta cười nhạo cả đời.
Nhưng Lâm Tuyết không phải tự nguyện, chị ấy lúc đó một mình dẫn theo con đến thành phố F, không học vấn, tiền thuốc thang của Tiêu Điền lại là một khoản rất lớn, ngoại trừ con đường này ra thì chị ấy không còn lựa chọn nào khác.
“Đây không phải lỗi của chị mà.” Tôi dịu giọng an ủi chị, “Lâm Tuyết, chị nghĩ thoáng ra một chút.”
“Từ xưa đến nay, kỹ nữ có bao giờ có được kết cục tốt.” Giọng Lâm Tuyết càng nghẹn nào, “Cho dù danh tiếng lan xa nhưng cuối cùng đều giống nhau cả.”
“Chị đừng như thế mà.” Tôi vắt hết óc an ủi chị ấy, “Chị xem Đỗ Thập Nương đấy, cô ấy vẫn luôn nổi tiếng là một cô gái chân tình, có ai trách móc cô ấy đâu.”
“Nhưng kết cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuc-sau-ham-muon/615909/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.