- Anh nói cái gì cơ?
Y Lâm như không thể chấp nhận được những gì mình vừa nghe thấy, liền ngay lập tức hỏi lại.
- Nếu em muốn anh chịu trách nhiệm, anh sẽ chịu - Trịnh Thăng vẫn ngồi nguyên, bình thản nhìn cô nói.
Y Lâm chẳng còn tâm trạng mà hỏi thêm câu nào nữa, lần đầu tiên của cô, xem như phóng khoáng vậy. Cô lặng lẽ đứng dậy đi một mạch vào phòng tắm, một cách vô cùng bình thản và nhanh chóng.
Trịnh Thăng ngồi đó, nhìn theo bóng lưng cô, hắn khẽ mỉm cười, cứ cho cô hiểu lầm một chút, sau này càng dễ dây dưa.
Y Lâm ở trong phòng tắm, ngắm nhìm gương mặt có phần lem luốc của mình trước gương, cô tự mỉm cười với chính mình. Sau đó tắm thật sạch sẽ, có lẽ tương lai sắp tới của cô, sẽ là không yên ổn rồi, vậy thì việc gì phải đau buồn nữa chứ, từ nay cẩn thận hơn là được. Nhất định sẽ đường đường chính chính quay về trả thù người anh trai đã hãm hại em gái mình, nhất định.
Trịnh Thăng nằm trên giường lớn, hắn đọc một vài tin tức trên điện thoại, vừa đọc vừa nghe tiếng nước chảy, lâu lâu khẽ liếc về phòng tắm một cái.
" Cạch "
Cửa phòng mở ra, Y Lâm khoác chiếc áo choàng tắm màu xám đi ra ngoài, thấy hắn vẫn nằm ở trên giường kia, cô cảm thấy ngứa mắt vô cùng, nhưng cũng chẳng thèm nói gì nữa. Chợt thấy có ánh nắng chiếu từ ban công bên ngoài, cô liền đi ra đó.
Trịnh Thăng ngay lập tức đứng dậy đi theo cô. Thấy cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-thuong/102864/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.