Thành tích toán học của Mộ Dung Nguyệt không gọi là kém, nhưng cũng không được coi là tốt, nhiều lắm cũng chỉ đạt được điểm trung bình.
Quả nhiên, nhìn đề bài đã rất nhanh không làm được.
Đề bài môn toán luôn khiến cho người ta cảm thấy thất bại, chính là kiểu giải mãi không ra khiến người ta bực bội.
Thấy mấy môn khác đã làm được, Mộ Dung Nguyệt không khỏi cảm thán, môn toán đúng là khó nhằn, hơn nữa đáp án viết ra còn chưa chắc đã chính xác.
Lúc Cố Hành chuyển sang ngồi cạnh cô, Mộ Dung Nguyệt vừa định thỉnh giáo anh một phen lại bị anh ôm lấy eo, đặt cô lên đùi mình.
"A... Cố Hành..." Tiếng nói rất nhỏ, thư viện cấm ồn ào.
Cố Hành từ sau ôm lấy cô, "Nguyệt Nhi, anh giúp em xem bài."
Gáy Mộ Dung Nguyệt không khỏi cảm nhận được hơi thở nóng bừng của anh, vành tai cô phiếm hồng.
Cô ngồi trên đùi Cố Hành, chân không chạm đất, có chút đứng ngồi không yên. Hơi thở của anh rõ ràng như vậy, thậm chí cô còn cảm nhận được cự vật chống lấy mông cô ngày càng trở nên thô cứng.
"Cố Hành... em vẫn là ngồi cạnh thôi."
"Nguyệt Nhi, bài này sai rồi." Cố Hành ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của cô.
Anh ngậm lấy vành tai mềm mại của Mộ Dung Nguyệt, toàn thân cô mẫn cảm muốn chết, cả người run rẩy, Cố Hành càng không biết mệt mỏi trêu chọc nơi đó.
Bàn tay cầm bút của cô cũng như bị rút cạn sức lực, cũng may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-sung/3391271/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.