Trên người Mộ Dung Nguyệt mặc áo khoác đồng phục của Cố Hành, bị anh cường thế ôm vào trong ngực.
Mắt thấy sắp ra khỏi phòng tự học, Mộ Dung Nguyệt không khỏi bất an.
"Cố Hành... em vẫn nên tự đi hơn." Bị Cố Hành ôm ra ngoài như vậy, quan hệ giữa hai người cũng không rõ ràng, nếu bị thầy cô nhìn thấy thì không giải thích được.
Cố Hành hiểu rõ cô lo lắng điều gì, nhưng lúc này cô còn rảnh rỗi để ý tới điều này sao?
"Em xác định mình tự đi được à?"
Thắt lưng yếu ớt, một chút sức lực cũng không có.
Bị Cố Hành hỏi vậy, cô lại nhớ tới vừa rồi khi kết thúc, anh cầm khăn tay cẩn thận lau nơi tư mật cho mình.
Nhìn ra cô đang xấu hổ, Cố Hành cũng thu hồi tâm tư trêu chọc cô.
"Yên tâm, bây giờ đã tan học lâu rồi, không có ai thấy đâu."
Có thấy thì thế nào, cô là của anh, sớm hay muộn gì tất cả mọi người cũng biết.
Cố Hành gọi điện thoại, lúc ôm Mộ Dung Nguyệt ra cổng trường, một chiếc Bugatti Veyron đã dừng ở đó.
Bên cửa xa là một người đàn ông trung niên mặc tây trang.
"Thiếu gia."
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy ông gọi Cố Hành là thiếu gia.
Cố Hành ôm cô vào trong xe, giữa hai hàng ghế tự động dâng lên một màn chắn.
Mộ Dung Nguyệt gục đầu xuống, cảm thấy mất mặt muốn chết.
"Thật sự rất muốn làm em ở đây."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vua-yeu-vua-sung/3391265/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.